Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 416: Đến

Dưới cửa thành biên thành Thanh Dương phủ, Tần Lâm Quân đã tiếp nhận được tin tức, bọn người Trương Hợp sắp đuổi tới.
Lập tức dẫn theo bọn người Triệu Quát, Vệ Đông Nguyên, Diệp Hân Ngữ, cùng một vị Niết Bàn cảnh gọi Từ Thiên Dương, Tưởng Bá ở dưới cửa thành chờ.
Tại cổng thành rộng lớn trên đường người đến người đi, các bách tính liên tục kinh ngạc nhìn một đoàn người Tần Lâm Quân vì sao chờ đợi ở đây, một số thám tử các thế lực cũng giấu ở trong đó.
Lúc này Vệ Đông Nguyên nhìn trên đường lớn phía xa còn không có trông thấy bóng người của đoàn quân Trương Hợp, không khỏi hướng Tần Lâm Quân nói:
- Thiếu chủ, lần này Tần Vương phái người tới là Trương Hợp, không biết người này như thế nào, theo tin đồn năng lực của hắn càng hơn Hoa Hùng một bậc.
Mà trong mắt Từ Thiên Dương bên cạnh Vệ Đông Nguyên lóe lên vẻ không tin.
Phải biết tại trận doanh mình Phan Phượng tướng quân vô cùng cường đại thường xuyên nói Hoa Hùng là kỳ phùng địch thủ, nếu như bọn người Lữ Bố còn chưa tính, Tần Vương tùy tiện lại ra một võ tướng thì còn mạnh hơn Hoa Hùng?
Đây chẳng phải là cũng mạnh hơn Phan Phượng tướng quân.
Niết Bàn cảnh sơ kỳ Từ Thiên Dương thế nhưng được nhìn thấy Phan Phượng tướng quân như thế nào cường đại, một người độc chiến ba vị Niết Bàn cảnh võ tướng thủ hạ Dương Vương không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn phản sát một người, suất lĩnh đại quân trên chiến trường mạnh mẽ đâm tới, thế như chẻ tre!
Hiện tại có thể nói là mãnh tướng số một bên trong trận doanh của mình, bộ hạ võ tướng Dương Vương nghe được tên Phan Phượng đã e ngại ba phần.
Ngay cả sư phụ của mình Đỗ Thâm Hải đều thỉnh thoảng cảm thán vô song mãnh tướng, có thể có được một mãnh tướng dạng này có bao nhiêu may mắn.
Mà bây giờ Tần Vương tùy tiện phái một người thì có thể so với Phan Phượng tướng quân, ngươi để Từ Thiên Dương làm sao tin tưởng.
- Trương Hợp này, ta ngược lại rất ít trông thấy hắn xuất thủ, hắn lại một mực được Tần Vương trọng dụng, một mực trấn thủ trọng địa, để Tần Vương an tâm mở rộng ra ngoài, có thể thấy được Tần Vương yên tâm thế nào đối với năng lực của hắn.
Tần Lâm Quân nhớ lại bóng người Trương Hợp không có thấy qua mấy lần chậm rãi nói.
- Vậy cũng không thể nói Trương Hợp mạnh hơn Hoa Hùng?
Từ Thiên Dương nhịn không được mở miệng nói.
- Không, đây là Hoa Hùng chính miệng nói!
Tưởng Bá ở phía sau đột nhiên xen vào nói.
Bọn người Vệ Đông Nguyên cùng Từ Thiên Dương trực tiếp quay đầu nhìn về phía Tưởng Bá đang cười khổ.
Tưởng Bá nhìn ánh mắt bọn hắn chất vấn tiếp tục cười khổ nói:
- Trước đó thời điểm chúng ta liên minh, chỉ cần không có chuyện làm, Phan Phượng tướng quân sẽ chỉ huy chúng ta đi tìm Hoa Hùng tướng quân so đấu, mà trong một lần đang nghỉ ngơi, Phan Phượng tướng quân lúc ấy cứ nghĩ Hoa Hùng chính là võ tướng mạnh nhất phía dưới Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô, nhưng khi đó Hoa Hùng lại mang theo một tia tự giễu nói mình ngay cả trước ba đều chưa có xếp hạng, sao dám xưng võ tướng mạnh nhất phía dưới Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô, sau đó thì Phan Phượng tướng quân truy vấn, nguyên lai Trương Hợp mà Tần Vương một mực lưu tại Yến Dương phủ trấn thủ mạnh hơn hắn.
- Đây là lúc ấy Hoa Hùng tướng quân chính miệng thừa nhận!
- Có khả năng là Hoa Hùng cố ý nói như vậy để cho chúng ta cảm nhận được Tần Vương phủ cường đại hay không?
Vệ Đông Nguyên nhíu mày nói.
Từ Thiên Dương yên lặng lắc đầu, hắn biết võ tướng dạng này căn bản khinh thường nói dối.
Tần Lâm Quân nhìn Vệ Đông Nguyên, Từ Thiên Dương những võ tướng đến từ Trấn Quốc phủ không có được nhìn thấy những võ tướng thủ hạ Lý Chính, bởi vậy rất khó tưởng tượng bọn họ đến cùng mạnh cỡ nào.
- Chờ hắn tới, chúng ta không phải có cơ hội kiến thức sao.
Lúc này Triệu Quát một mặt cười nhạt nói.
Vệ Đông Nguyên cùng Từ Thiên Dương trùng điệp gật đầu một cái.
Nếu như nói năng lực Trương Hợp thật mạnh hơn Hoa Hùng, như vậy Trương Hợp có phải có thể so với Đỗ tướng quân hay không.
- Nghe nói lần này đi theo mà đến ngoại trừ Trương Hợp, còn có Thượng Quan Mộ Hoàng mà Tần Vương vừa nhận lấy không lâu.
Diệp Hân Ngữ dời đi đề tài dùng ngữ khí không hiểu lặng lẽ nhìn thoáng qua Tần Lâm Quân.
Nghe được Diệp Hân Ngữ nói, trên mặt tuyết trắng như ngọc của Tần Lâm Quân vẫn không có không dao động.
- Thượng Quan Mộ Hoàng kia cũng là người không thể khinh thường, Tần Vương vậy mà có thể làm cho nàng cùng Trần Cung phụ trợ Trương Cư Chính, chứng minh nữ nhân này thật có bản lĩnh.
Hai con mắt Tần Lâm Quân bình tĩnh như nước nhìn về phía nơi xa:
- Tần Vương Lý Chính người này rất hiện thực, hắn không quan tâm nữ tử người nào có bao nhiêu đẹp, hắn sẽ chỉ quan tâm người nào có lợi đối với hắn, có thể để cho hắn sử dụng, một nữ tử không có bản lãnh, coi như nàng rất đẹp, danh tiếng lại lớn, Tần Vương Lý Chính cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái.
Diệp Hân Ngữ hồi tưởng lại ánh mắt lúc trước Lý Chính lộ ra sự đáng sợ lạnh lùng đến cực hạn, trong nháy mắt lạnh run.
- Đến rồi!
Lúc này Phương Tư Vũ đột nhiên hô, phá vỡ phức tạp suy nghĩ trong lòng một đoàn người.
Chỉ thấy trên đường lớn có thể cho năm làn xe cùng lúc song hành, người đi đường trên đường liên tục chạy qua hướng hai bên, thương đội xe ngựa đều ngừng lại, từng người mang theo ánh mắt e ngại nhìn kỵ quân áo giáp màu đen hùng tráng uy vũ đằng sau.
Chỉ thấy một lớn chữ Tần màu vàng trên nền cờ đen phiêu đãng trên không trung, phía sau là kỵ quân thuần một sắc áo giáp màu đen, cương giáp bách luyện, hắc kỵ hùng tráng, đạm mạc đi trên đường lớn, đều nhịp, ngoại trừ âm thanh dậm chân vậy mà không có một chút âm thanh khác trộn lẫn.
Dưới mặt nạ tất cả kỵ binh, từng ánh mắt coi thường, không coi ai ra gì nhìn về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận