Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 550: Nhân Tuyển

Ba, đến lúc đó lại cố ý chọn lựa Dực Kiệt phủ của Kiếm Các, Dực Đô phủ của Chân Võ các...
Đến lúc đó Kiếm Các cùng Chân Võ các thua liền hai trận, bọn họ làm sao nhìn Ngọc Nữ môn.
Ha ha, nếu như bọn họ còn bình an vô sự, Lý Chính chỉ có thể tán thưởng Ngọc Nữ môn lợi hại, nhưng vậy thì thế nào, thời điểm mình tới lại phái Lý Nho cùng Cổ Hủ đến Dực Kiệt phủ cùng Chân Võ các là được rồi.
Còn Lý Chính vì cái gì khẳng định Ngọc Nữ môn sẽ xuất chiến ở Niết Bàn cảnh, cái này cũng bởi vì Vũ Hóa Điền cho tin tức, hắn trước đó nhận lệnh Lý Duyệt lưu chuyển trong một môn hai các, rất rõ ràng đối với thực lực mạnh yếu về Niết Bàn cảnh của bọn hắn.
Bởi vì Ngọc Nữ môn có một vị cường giả Niết Bàn cảnh đỉnh phong đã bước ra nửa bước Tạo Hóa cảnh, người này chính là Ngọc Tâm Mai.
Đương nhiên nếu như Niết Bàn cảnh đối chiến không phải Ngọc Nữ môn, Lý Chính đến lúc đó lại phái Chương Hàm, Trương Hợp hai người đi cũng được, dù sao bọn họ cũng kém không nhiều muốn đột phá đến Tạo Hóa cảnh.
Thắng là được rồi!
Dù sao Lý Chính có rất nhiều bài có thể đánh ra.
Thi triển tiểu kế mà thôi, có được hay không, Lý Chính không quan tâm.
- Điện hạ anh minh!
Đám nhân kiệt trả lời, ánh mắt lại có chút không đúng, bọn người Chương Hàm, Hùng Khoát vốn muốn tranh luận Hải lại có chút trốn tránh.
Dù sao người nào cũng không muốn thua.
Mà Lý Chính, Lý Nho, Cổ Hủ, Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô, Thượng Quan Mộ Hoàng trêu tức nhìn bọn hắn.
- Cái kia, điện hạ, cuộc chiến đấu kia, khục, mạt tướng ~ mạt tướng lúc đó không thoải mái!
Hoa Hùng có chút xấu hổ nói.
- Ha ha!
Mọi người đều nở nụ cười, trong đó lấy Trình Giảo Kim cười lớn nhất, thoải mái nhất.
- Yên tâm, những đỉnh phong chiến lực các ngươi, bản vương không sẽ phái đi ra, nếu không làm sao thua cho Kiếm Các cùng Chân Võ các nhìn!
Lý Chính nhìn mấy võ tướng có chút chần chờ lại cười nói.
Nghe được lời Lý Chính, bọn người Chương Hàm nhất thời thở dài một hơi, đã không phải bọn họ liền tốt.
n ~ đã không phải bọn họ, kia sẽ là ai chứ?
Sau đó mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Trình Giảo Kim!
Trình Giảo Kim: ....! ! !
- Điện hạ, ngươi nhìn bây giờ ta mới Niết Bàn cảnh hậu kỳ, đến lúc đó người một môn hai các nhìn thấy ta ra tràng, đối thủ là cường giả Niết Bàn cảnh đỉnh phong, rất hiển nhiên quá giả, đến lúc đó ngược lại có chút tận lực.
Trình Giảo Kim mở to hai mắt cưỡng ép giải thích.
- Cái kia không tốt hơn à, đến lúc đó Tri Tiết ngươi xuất mã, làm bọn hắn buồn nôn đến xin thua, Kiếm Các và Chân Võ các càng hận Ngọc Nữ môn...
Hoa Hùng vỗ bả vai Trình Giảo Kim vui vẻ nói.
Thế mà Trình Giảo Kim lắc đầu như trống lúc lắc.
- Không không không, nhiệm vụ gian khổ loại này thì giao cho mấy người còn lại đi
Lý Chính nhìn Trình Giảo Kim có chút ủy khuất, trong lòng buồn cười đồng thời, biểu lộ lại rất tán thành nói:
- Ừm, tựa hồ quá tận lực, đến lúc đó người hai các khám phá sẽ không tốt, Tri Tiết tựa hồ nói có chút đạo lý.
Sau đó Lý Chính đưa ánh mắt nhìn về phía Chương Hàm, Trương Hợp, Hoa Hùng, Hùng Khoát Hải bốn người.
- Đúng, không sai! Điện hạ anh minh!
Trình Giảo Kim nhìn Lý Chính tỏ thái độ, mừng rỡ nói.
Thế mà trong lòng Chương Hàm, Trương Hợp, Hoa Hùng, Hùng Khoát Hải lại run lên.
Mà Lý Nho, Cổ Hủ, Thượng Quan Mộ Hoàng cười trộm nhìn Lý Chính đang trêu chọc bọn họ.
Đúng lúc này Hùng Khoát Hải lên tiếng cung kính nói:
- Điện hạ, ngài hiểu rõ ta, tính cách ta thẳng thắn phàm là ta xuất thủ, diễn quá giả, bị nhìn thấu như ngài nói cũng không tiện.
Lý Chính nghe Hùng Khoát Hải giải thích yên lặng gật gật đầu, sau đó đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người Hoa Hùng.
Hoa Hùng vội nói:
- Điện hạ, ngài hiểu rõ ta, bằng vào trạng thái chiến đấu càng đánh càng hăng của ta, đến lúc đó một đao bổ hắn sẽ không tốt.
Lý Chính cũng yên lặng gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển hướng Trương Hợp.
Trương Hợp cũng vội nói:
- Điện hạ, người hiểu rõ ta, lấy thói quen của ta, mỗi một trận chiến đấu đều sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Sau cùng ánh mắt Lý Chính nhìn về phía Chương Hàm, Chương Hàm vội vàng nói:
- Điện hạ, người hiểu rõ ta, nếu ta xuất thủ, tất có huyết tinh, đến lúc đó coi như ta thua, đối thủ cũng tàn tật tay gãy, đến lúc đó được chả bằng mất, không nhìn ra ta cố ý để cho nàng sẽ không tốt.
Lý Chính nhìn nghe người giải thích, thế nào cảm giác tràng cảnh giống như đã từng quen biết.
Lý Chính biểu lộ nghiêm túc nói:
- Ừm, bản vương đã nhìn ra, mấy người các ngươi từng người thiên tư trác tuyệt, thực lực phi phàm. Nhưng người luôn luôn muốn chọn một.
- Cái này ~
Nhất thời Chương Hàm, Trương Hợp, Hoa Hùng, Hùng Khoát Hải bốn người rơi vào trầm mặc, ánh mắt lưu chuyển nhìn ba người khác.
- Đã như vậy, bốn người các ngươi muốn tranh tài một trận, người nào bại sẽ đi được không?
Trình Giảo Kim bên cạnh châm ngòi thổi gió.
Ánh mắt bốn người nhất thời sáng lên.
Nhưng vào đúng lúc này Thượng Quan Mộ Hoàng khẽ mỉm cười nói:
- Cái kia đến lúc đó, rất có thể cũng là Trình tướng quân ngươi đi rồi...
- Vì sao!
- Vạn nhất bốn người bọn họ trong chiến đấu đều đánh đến “Bị thương”, vậy có phải ngươi sẽ đi hay không.
Tiếng nói Thượng Quan Mộ Hoàng trong veo vang vọng trong quân trướng, chấn động đến đầu Trình Giảo Kim ông ông, Trình Giảo Kim mở to hai mắt nhìn Chương Hàm, Trương Hợp, Hoa Hùng, Hùng Khoát Hải bốn người lấp lóe ánh mắt, rất muốn đột nhiên cho mình một bàn tay, đây là gài bẫy cho mình.
- Tốt!
- Có thể!
- Điện hạ để cho chúng ta đánh một trận đi!
- Người nào bại người đó sẽ đi!
Quả nhiên Chương Hàm, Trương Hợp, Hoa Hùng, Hùng Khoát Hải không có ý tốt nhìn Trình Giảo Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận