Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 761: Lê Giác Ứng

- Tuân lệnh, công tử!
Đoàn Phổ phấn chấn nói, nắm đấm nắm đến trắng bệch, mình rốt cục có thể tu luyện, hiện tại mình cảm nhận được thể chất bản thân vô cùng có sức sống, mà lại rõ ràng cảm nhận được cỗ nhiệt lưu trong cơ thể không ngừng cải thiện thể chất của mình, lòng tự tin bạo tăng.
- Ừm, trời tối, ngươi cũng cần phải trở về, đây là tín vật của bản công tử, ngươi nếu muốn liên lạc với ta, cầm lấy cái này kêu gọi bản công tử là được.
Lý Chính xuất ra một cái lệnh bài, trực tiếp ném đến trên tay Đoàn Phổ.
- Đa tạ công tử!
Đoàn Phổ tràn ngập cảm kích nhìn Lý Chính, mười phần trân quý bưng lấy lệnh bài.
Làm Đoàn Phổ lại một lần nữa lúc ngẩng đầu lên, Lý Chính đã biến mất không thấy.
Đoàn Phổ đứng lên vô cùng cung kính thật sâu cúi đầu đối với vị trí Lý Chính trước đó đứng, sau đó nhanh chóng chạy về nhà, hắn muốn đem cái tin tức tốt này nói cho phụ thân của mình.
Dưới hoàng hôn, bóng người Đoàn Phổ vui sướng càng chạy càng xa.
Trên cây liễu cao cao nơi xa, Lý Chính cùng Hoàng Phủ Minh Nguyệt lẳng lặng nhìn Đoàn Phổ biến mất.
Hai con mắt Lý Chính thâm thúy vô ý thức vuốt vuốt giới chỉ trước đó trong tay.
Cái giới chỉ này thế nhưng là ngón tay vàng của Đoàn Phổ, hơn nữa còn có một vị lão gia gia Thánh Vương cảnh.
Bên trong khẳng định ẩn chứa công pháp trân quý, thậm chí bảo tàng, mà công pháp xứng đôi với Phệ Diễm Ma Thể, trên người lão gia gia này khẳng định có.
Càng quan trọng hơn là, thân là linh hồn Thánh Vương cảnh, nhất định biết rõ không ít chuyện bí ẩn có quan hệ đến Trung Thiên vực, cứ như vậy, giá trị của giới chỉ này càng lớn.
Hai con mắt Lý Chính không ngừng lấp lóe, đợi lát nữa trở về nhìn xem thái độ của linh hồn Thánh Vương như thế nào?
Nếu như rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách mình lòng dạ độc ác.
Một linh hồn thể thánh Vương còn sống là bảo tàng vô cùng phong phú.
- Bệ hạ, dự định để Đoàn Phổ tiến vào Xích Viêm thánh địa, bồi dưỡng hắn trở thành người ảnh hưởng rất lớn bên trong Xích Viêm thánh địa, ngày sau là một ám tử của Đại Tần ta sau khi đánh vào Thiên Vũ Đế triều.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt chú ý giới chỉ không ngừng qua lại trong tay Lý Chính, nhẹ giọng hỏi.
Lý Chính bất chợt dừng lại, nắm chặt giới chỉ, ý vị thâm trường nói:
- Cũng không phải.
- Trẫm có một loại dự cảm, Ngọc Lâm phủ chẳng mấy chốc sẽ cử hành một trận tỷ thí của các thiên tài, Đoàn Phổ sẽ lộ ra thành tựu xuất sắc.

Trăng sao đầy trời, Lý Chính đã mua một cái viện bên trong Ngọc Lâm thành, nội viện đã được bố trí đại trận che lấp.
Bên trong tiểu thiên địa trong viện, ánh mắt Lý Chính cùng Hoàng Phủ Minh Nguyệt ngưng tụ vào giới chỉ trôi nổi trên ghế đá.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt nhắm chặt hai mắt, thời không xung quanh ẩn ẩn ba động, Thời Gian pháp tắc sáng chói khó lường lưu động bên cạnh Hoàng Phủ Minh Nguyệt.
Mà Lý Chính thi một tay nắn ở bả vai Hoàng Phủ Minh Nguyệt, không ngừng chuyển vận linh lực.
Hô!
Dư âm tản ra.
Cuối cùng Hoàng Phủ Minh Nguyệt mở ra hai con mắt giống như trăng sáng, lộ ra một tia nhẹ nhàng.
- Bệ hạ, vị linh hồn Thánh Vương cảnh này tên Lê Giác Ứng, là Thánh Vương lâu năm đến từ Hãn Lan châu, tính cách ôn hòa, bây giờ hắn đã hết sức yếu ớt, sử dụng át chủ bài có thể bạo phát thực lực cũng bất quá Chí Tôn cảnh mà thôi.
Lý Chính nghe được lời Hoàng Phủ Minh Nguyệt, mặt không đổi sắc, ánh mắt vẫn ngưng trọng nhìn giới chỉ.
Bây giờ Hoàng Phủ Minh Nguyệt đã đột phá Chí Tôn cảnh, ngoại trừ kỳ ngộ đặc thù thời gian bảo thạch bạo phát ra cảnh tượng tương lai ra, nếu Hoàng Phủ Minh Nguyệt muốn chủ động đoán trước cảnh tượng tương lai, cần phải dùng tận toàn bộ thực lực của mình kích phát, mà lại chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vòng mười ngày, mà thực lực người bị dự trắc tương lai không thể cao hơn bản thân mình một cảnh giới.
Tu vi đối phương càng mạnh, Hoàng Phủ Minh Nguyệt có thể “Nhìn”
đến tương lai càng ngắn, thậm chí căn bản nhìn không thấy.
Mà bởi vì có Lý Chính phụ trợ, Hoàng Phủ Minh Nguyệt mới miễn cưỡng nhìn thấy một số tin tức chủ yếu của linh hồn Thánh Vương cảnh này.
Giờ phút này đạt được Hoàng Phủ Minh Nguyệt xác nhận, hai con mắt Lý Chính nở rộ quang huy sáng chói, khí tức khủng bố đến cùng cực theo trên người Lý Chính phóng thích, tầng không gian ba động, cả viện bị từng tầng từng tầng bao phủ.
Chỉ thấy Lý Chính duỗi ra một ngón tay phát ra tia sáng chói mắt, cả viện đều là vầng sáng vòng xoáy linh lực.
Cộc!
Trong nháy mắt, ngón tay điểm nhẹ giới chỉ, không gian xung quanh toàn bộ giới chỉ dập dờn gợn sóng.
Thoáng chốc giới chỉ phát ra ánh sáng năm màu lộng lẫy, một cỗ khí tức linh hồn cổ lão thức tỉnh trong không khí.
Giới chỉ đang trôi nổi kịch liệt lưu động phía trên phía dưới, phía trên hiện lên một lão giả râu dài, khí tức thần bí khó lường, dường như tồn tại trong sương mù, ánh mắt của hắn nhìn lên đêm trăng sáng bầu trời, trên mặt đều là phiền muộn.
m thanh tang thương thâm trầm vang lên trong sân:
- Không nghĩ tới chỉ qua không đến năm mươi năm, lão phu lại còn sống.
...
...
...
Trong sân một mảnh yên lặng...
Lê Giác Ứng ngắm nhìn bầu trời một lúc, ánh mắt rốt cục nhìn về người mở ra giới chỉ trước mắt, hắn có chút tự đắc muốn nhìn thấy người hữu duyên mở ra giới chỉ trợn mắt hốc mồm, bộ dáng khiếp sợ vì cảm thấy mình tồn tại.
- Người hữu duyên, ngươi mở ra...
Làm Lê Giác Ứng mở miệng nói chuyện đồng thời nhìn về phía Lý Chính, ánh mắt Lý Chính và Hoàng Phủ Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn thẳng Lê Giác Ứng biểu diễn, Lê Giác Ứng nhất thời tại luôn những lời muốn nói ở trong cổ họng.
Sáu mắt nhìn nhau, không nói gì.
Lê Giác Ứng càng đánh giá hai người trước mắt, trong lòng càng khiếp sợ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận