Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 289: Tranh Đấu

- Ngươi nói cái gì!
Lục Thất đột nhiên đứng lên nhìn bọn hắn giận hô.
- Ngươi dám xem thường Phan Phượng tướng quân chúng ta!
Có người bên Vệ lão tam muốn chửi ầm lên, đột nhiên bị lão binh ngăn cản, chỉ thấy lão binh nhìn bọn người Lục Thất lạnh lùng nói:
- Chúng ta không có xem thường Phan Phượng tướng quân, mà chính là xem thường các ngươi, nguyên một đám miệng y như cái mông đánh rắm loạn xạ, hơn nữa còn thối không ngửi được!
- Ngươi có ý gì?!
Binh lính Lục Thất bên này đứng lên nhìn hằm hằm bọn họ!
Mà lúc này người trong tửu lâu đều nhìn về phía hai nhóm người, bắt đầu khe khẽ bàn luận.
- Bọn họ là ai!
- Giống như là binh lính của Phan Phượng tướng quân cùng Hoa Hùng tướng quân, bọn họ đang cãi vã vì tướng quân nhà mình!
- Chậc chậc, thực lực Hoa Hùng tướng quân cùng Phan Phượng tướng quân chúng ta còn không biết, nhưng binh sĩ thủ hạ bọn hắn không biết ai mạnh hơn đây!
Một người mặt mũi tràn đầy âm hiểm đột nhiên mở miệng trêu chọc.
Mà lúc này, tráng hán khôi ngô trước đó bên bàn Vệ lão tam nghe được câu nói này, ý nghĩ trước đó lập tức mượn nhờ hơi men mà xuất hiện. Chỉ thấy vị tráng hán này cầm lấy bình rượu nện vào bàn rượu của mấy người Lục Thất.
- Ý của ta là các ngươi cũng là đồ bỏ đi, Phan Phượng tướng quân các ngươi có thể so với Hoa Hùng tướng quân chúng ta, mà các ngươi thì không sánh bằng chúng ta!
- Hỗn đản, hôm nay lão tử sẽ dạy cho ngươi một bài học, nhìn bản lãnh của ngươi có lợi hại như miệng ngươi hay không!
Lục Thất giận dữ hét, lập tức đập một cái ghế tới. Mà người bên cạnh cũng tức giận cầm lấy bát rượu, bình rượu, đĩa đánh tới phía đám Vệ lão tam!
Mà Vệ lão tam mấy người mặt mũi tràn đầy tức giận lập tức cũng cầm lấy đồ vật đánh tới đối phương!
Bang lang!!
Cạch cạch! Bang bang! Phanh phanh!
Các tạp vật bay loạn, bay đầy về phía hai bên. Khách nhân xung quanh chạy ra nơi xa, hưng phấn nhìn náo nhiệt.
Lão bản mặt mũi tràn đầy mồ hôi dầm dề vội vã chạy tới, lớn tiếng cầu khẩn:
- Chư vị quân gia, ta là nơi buôn bán nhỏ, các ngươi đừng đánh nhau ở chỗ này!
- Van cầu chư vị quân gia!
Binh lính hai phe đã sớm tám phần say tăng thêm vừa bị khiêu khích, đâu còn nghe vào lời lão bản tửu lâu, phóng tới đối diện đánh nhau. Trong lúc nhất thời tửu lâu vô cùng hỗn loạn, băng ghế bay loạn, bàn thì đi loạn, đĩa bát đũa rơi đầy đất, mặt đất bừa bộn!
Chỉ thấy người Vệ lão tam bên này nhiều hơn một ít, binh lính bên Lục Thất ít hơn một chút, sau đó bị mấy người Vệ lão tam vây đánh!
Đặc biệt là tráng hán khôi ngô, đè Lục Thất xuống mặt đất, quả đấm to lớn đánh tới trên người Lục Thất.
- Ngay thấy bản lãnh của lão tử ra sao? Vừa rồi không phải rất mạnh miệng!
- Dám đánh lão tử!
Binh lính Vệ lão tam bên này một bên đánh một bên tức giận mắng. Mà binh lính phía Lục Thất tuy ra sức chống cự, nhưng vẫn bị đám Vệ lão tam đánh cho chật vật không chịu nổi, chạy trối chết!
- Cắt! Chỉ được chút này!
- Ha ha, xem các ngươi còn nói khoác Phan Phượng tướng quân không, các ngươi có phục hay không!
Bọn người Vệ lão tam nhìn bọn hắn chạy trối chết cười to nói.
Khi bọn hắn thấy khách nhân xung quanh lộ ra ánh mắt tôn kính, càng đắc ý vạn phần, mà Vệ lão tam nhìn lão bản đang khóc thút thít trực tiếp đưa tới mấy chục lượng bạc.
- Được rồi, đừng khóc, hôm nay đại gia cao hứng, thưởng cho ngươi!
Lão binh chếnh choáng thoáng thanh tỉnh, hiểu mấy người vừa mới bị đánh chạy đi rất có thể sẽ không phục sẽ gọi người đến, lập tức nhắc nhở mấy người bên cạnh mình:
- Được, chúng ta cũng đã uống đủlòng tâm cũng thư thản, trở về đi thôi!
- Đi thôi!
Những binh lính còn lại nhìn mặt đất xung quanh bừa bộn, cảm thấy không có cái gì uống ngon. Lập tức chạy về quân doanh!
Trên đường trở về ai nấy đều hưng phấn đàm luận chuyện mới vừa rồi, mà chỉ có lão binh một mặt ngưng trọng. Lão binh hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh, biết mình và binh sĩ Phan bên Phượng tướng quân phát sinh tranh đấu, khẳng định sẽ bị tướng lĩnh cao tầng biết được, mình và mấy người Vệ lão tam phạm vào sai lầm lớn!
Lão binh nhìn đám Vệ lão tam còn chưa biết mình đã phạm sai lầm, còn một mặt hưng phấn đàm luận. Nhất thời tức giận hô lớn:
- Các ngươi còn không biết chúng ta phạm lỗi lớn rồi sao!
- Sao?
Mấy người còn lại không hiểu nhìn lão binh.
Lúc này lão binh vội vàng giải thích:
- Tần Vương điện hạ trước đó hạ lệnh không cho phép quân đội chúng ta cùng quân vương phi sự sinh đánh nhau, phải hòa bình ở chung. Hiện tại chúng ta đả thương binh sĩ thủ hạ Phan Phượng tướng quân, mà còn bị nhiều người trông thấy, khẳng định sẽ bị điện hạ, tướng quân biết, đến lúc đó chúng ta rất có thể phải bị trách phạt!
Nghe lão binh nói, biểu lộ tất cả mọi người lúc này mới ngưng tụ, chếnh choáng thanh tỉnh. Vệ lão tam có chút run rẩy nói:
- Không, không thể nào, là bọn họ mở miệng khiêu khích trước, mà còn làm nhục Hoa Hùng tướng quân chúng ta, chúng ta ra tay là có nguyên nhân, Hoa Hùng tướng quân biết, hẳn sẽ không trách phạt chúng ta đâu!
- Không sai!
Binh lính bên cạnh phụ họa. Nhưng biểu hiện bọn hắn cũng có chút ngưng trọng, bọn họ hết sức rõ ràng tính nghiêm trọng của quân pháp.
Lão binh nhìn bọn hắn thở dài một hơi nói:
- Bây giờ ta sợ mấy người vừa rồi kia đi cáo trạng, đến lúc đó Phan Phượng tướng quân chỉ huy bọn họ đi tới lấy lại công đạo thì làm sao bây giờ?
- Cái này...
- Vậy phải làm sao bây giờ?!
Vệ lão tam mấy người có chút khẩn trương hỏi.
Ánh mắt lão binh kiên định:
- Chúng ta bây giờ đi tìm Dương thống lĩnh nói cho hắn biết chuyện vừa mới xảy ra, để Dương thống lĩnh báo cho Hoa Hùng tướng quân, thế này mới có khả năng giảm bớt trách phạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận