Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 903: Hành Động (2)

Cuồng phong bao phủ, vô tận chiêu thức sáng chói ngang qua hư không, phát ra hào quang giống như nhật nguyệt, phong mang vô tận, từng đạo tàn ảnh hiện lên, khí thế khủng bố truyền vang trong hư không, chấn động truyền ra mấy ngàn dặm.
- Ngạo!
Một tiếng Khiếu Thiên Lang rống to, sấm sét đại âm chấn động trời cao.
Phệ Nguyệt Ma Lang to lớn toàn thân có màu đỏ sậm quấn quanh, nương theo lấy chiến ý hừng hực thiêu đốt, sát khí trùng thiên, che cả bầu trời, vô tận chiến tranh phong mang xông lên trời không, đi vào dưới chân Lữ Bố, phù văn thần bí đỏ sậm xuất hiện ở giữa hai bên, đối ứng cùng ma diễm đỏ sậm ào ào của Lữ Bố, để chiến lực Lữ Bố lại gia tăng.
Hai người Yến Quy Kỷ nhìn thấy sau khi Lữ Bố kết hợp quân hồn, thực lực lại tăng, trong lòng đều hoảng sợ, thế mà trong mắt lại lộ ra ý chí vô cùng kiên định, linh lực trên người bạo phát toàn diện, mang theo vô tận uy năng, khí thế Phiên Thiên Phúc Hải công tới Lữ Bố.
Một kích, hai người liếc nhau, đều hiểu ý nghĩ thời khắc này, sau khi dùng hết toàn lực một kích, còn giải quyết không được Lữ Bố thì rút lui, không phải vậy hết thảy đều không có ý nghĩa.
Nhìn thấy hai người liều mạng một kích, Lữ Bố làm sao có thể không hiểu.
- Ha ha, đến!
Thân hình Lữ Bố cao lớn như là Ma Thần, phát ra khí tức sâu hơn vực sâu, hai con mắt nở rộ Phệ Huyết quang mang, toàn thân ngút trời chiến ý, huyết sắc sát khí so với Ma Thần còn kinh khủng hơn, cả người đầy cơ bắp, huyết sắc toàn thân nhất thời chấn động, như là Huyết Sắc Liệt Diễm thiêu đốt ở trong thiên địa, khua Phương Thiên Họa Kích xích diễm ngập trời, chém về phía hai người Yến Quy Kỷ.
Kích mang ngang dọc vạn trượng như là trăm ngàn vầng mặt trời chói chang, đồng thời nở rộ uy năng, ánh sáng hừng hực, lóng lánh thế gian, kích quang hoành không, vô địch ý chí tràn ngập.
Chạm vào công kích của Yến Quy Kỷ hai vị Thánh Võ cảnh đỉnh phong bạo phát ra khí thế cuồn cuộn.
Ánh sáng nóng bỏng lóe lên, toàn bộ bầu trời run rẩy.
Oanh!
Bầu trời lấp lóe quang mang loá mắt mà cực kỳ nguy hiểm.
Ầm ầm!
Vân vụ cuồn cuộn khuấy động!
Hào quang chói sáng đâm về ở ngoài ngàn dặm.
Bầu trời lập loè.
Khí thế vô cùng vô tận từ trong trung tâm đụng chạm điên cuồng bao phủ ra, từng đạo từng đạo chân khí ba động đáng sợ giống như gợn sóng nước thủy triều khuếch tán ra, không trung đen nhánh lộ ra vết rách tựa như tia chớp kéo dài hơn vạn mét.
Ngay cả Chí Tôn phía dưới đại chiến đều không thể không dừng lại, hoảng sợ ngăn cản dư âm hủy thiên diệt địa truyền xuống từ trên không truyền.
Trăm vạn đại quân phía dưới đang chém giết khí thế hừng hực cũng đình chỉ, mười phần sợ hãi nhìn tràng diện hủy thiên diệt địa trên không.
- Ngạo ô!-
Một tiếng Khiếu Thiên Lang gào thét, từ trung tâm vụ nổ truyền ra, một cỗ gợn sóng kinh khủng lần nữa bao phủ tứ phương.
Bành! Bành! Bành! Bành!
Hai thân thể Thánh Võ cảnh bị Phương Thiên Họa Kích chém thành hai đoạn từ không trung rơi xuống, đập ra bốn hố vô cùng to lớn, núi đá nứt toác, khói bụi tràn ngập.
Trên không trung mê vụ tẫn tán.
Một đạo khe hở không gian nổ tung, trời đất rung động.
Bên trong hư không, Lữ Bố người khoác thú khải, quanh thân quấn quanh khí diễm đỏ sậm không thể suy đoán, khí tức khủng bố như thần như ma, Phương Thiên Họa Kích trong tay nở rộ sắc mang vô tận huyết sắc.
Ma diễm ào ào, Ma Thần lâm thế.
Vô số binh lính cuồng nhiệt nhìn Lữ Bố.
Cường giả chân chính nên như thế.
Ba người Ngọc Đình Huệ một bên khác còn đang giao chiến nhìn thấy, hai người Yến Quy Kỷ bị chém, ánh mắt tràn đầy cừu hận cũng lộ ra một tia sợ hãi.
Chạy!
Nếu không chạy thì không còn kịp rồi.
- Giết bọn hắn!
Trong lúc tất cả mọi người rung động Lữ Bố uy mãnh, đồng thời, Tư Không Minh đột nhiên hô lớn.
Ngọc Tâm thành đã bị phá, trọng yếu nhất cũng là sáu vị phong chủ Ngọc Tâm thánh địa lưu lại.
Mà Lữ Bố đã chém giết ba vị phong chủ mạnh nhất, ba vị phong chủ còn lại không thể nào là đối thủ của bọn hắn.
Nghe được Tư Không Minh quát, vô số cường giả, binh lính trước đó dường như tạm dừng đánh Ngọc Tâm thành đột nhiên khôi phục lại trạng thái chém giết.
Giết!
Ba vị cường giả Thánh Võ cảnh Tuyết Mộ hoàng triều nhìn thấy Lữ Bố đại phát thần uy như thế, thậm chí lại chém cả ba vị Thánh Võ cảnh, mà còn là cường giả Thánh Võ cảnh đỉnh phong, mà bọn họ đối chiến ba vị Thánh Võ cảnh chỉ có một cường giả Thánh Võ cảnh đỉnh phong, nếu như còn không thể chém giết bọn hắn, chẳng phải mất mặt Tuyết Mộ hoàng triều.
Lập tức ba người bọn họ liều mạng bạo phát, ngăn chặn bọn họ muốn muốn chạy trốn.
Mà Lữ Bố nhìn về phía sáu vị Thánh Võ cảnh đại chiến, đứng ở trong hư không, hai con mắt nở rộ khát máu quang mang tỉnh táo đến đáng sợ, Phương Thiên Họa Kích trong tay đứng sừng sững, không có chút ý tứ động thủ.
Tư Không Minh luc đầu còn oán trách Lữ Bố công phá Ngọc Tâm thành trông thấy Lữ Bố vậy mà ở bên cạnh xem kịch, trong lòng có chút nóng nảy, không khỏi hô lớn:
- Lữ Bố tướng quân, nhanh ra tay, đừng để bọn hắn chạy trốn.
Hiện tại Ngọc Tâm thành bị phá, Ngọc Tâm thánh chủ khẳng định sẽ đuổi tới, không thể kéo dài được nữa, nhất định muốn xử lý chủ lực Ngọc Tâm thành.
Đặc biệt là sáu vị phong chủ Thánh Võ cảnh.
Mà Chí Tôn Ngọc Tâm thánh địa phía dưới đã sớm bị Chí Tôn có quân hồn gia trì chém giết hơn phân nửa.
Dệ tử Ngọc Tâm thánh địa chết đi càng nhiều vô số kể.
Thế mà Lữ Bố nghe được lời Tư Không Minh, căn bản không hề bị lay động, bình tĩnh đến đáng sợ.
Tư Không Minh nhìn thấy bộ dáng Lữ Bố, càng giận dữ, không để ý hàn ý trước đó xuất hiện, nhìn qua Hạng Vũ một mực không động nơi xa, nói:
- Hạng tướng quân, mau mau giải quyết bọn họ, nếu không phải vy chờ Ngọc Tâm thánh chủ tới, lại muốn giết bọn hắn thì khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận