Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 288: Xung Đột (2)

- Ừm, không sai!
Đám binh sĩ bên cạnh đều tán đồng.
Mà binh sĩ phổ thông mở miệng đầu tiên lập tức nói tiếp.
- Nhưng mấy ngày nay bên ngoài vì cái gì có rất nhiều người thảo luận chuyện này chứ!
- Ta nghe thấy co rất nhiều người nói Phan Phượng tướng quân mạnh hơn Hoa Hùng tướng quân!
- Cái gì, Vệ lão tam, ngươi nghe ai nói?!
Một sĩ binh đột nhiên đứng lên, nhìn qua Vệ lão tam tức giận hô.
Trong mắt các chiến sĩ trong quân doanh Hoa Hùng, bên trong toàn bộ Tần minh, ngoài Lữ Bố đại nhân cùng Vũ Văn Thành Đô đại nhân ra, Hoa Hùng cường đại nhất!
Mà binh sĩ phổ thông đầu tiên mở miệng nghị luận chuyện này tên là Vệ lão tam. Hắn tối hôm qua đi ra ngoài, giữa đường bị một người thần bí ngăn lại, muốn hắn gây nên nghị luận bên trong quân doanh, người thần bí dạy Vệ lão tam nói những lời hắn vừa nói ở trên!
Lúc đầu Vệ lão tam từ chối, thậm chí chờ sau khi mình trở về sẽ gọi người đến bắt hắn, nhưng người thần bí cho hắn một bao vàng óng ánh. Sau đó Vệ lão tam cảm thấy chỉ bất quá là nói mấy câu mà thôi, lại không có gì ghê gớm lắm, cũng không phải bảo mình làm chuyện ảnh hưởng đến quân đội, cùng lắm nói xong thì nhận mình nói sai thôi!
Chẳng lẽ người thần bí này còn muốn thu hồi tiền trở về sao!
Lúc này Vệ lão tam tiếp tục nói những câu mà người thần bí đã chỉ:
- Ở bên trong Túy Hồng lâu bên ngoài, nghe bọn họ thảo luận, mà ta nhìn thấy một binh sĩ tựa như là thủ hạ Phan Phượng tướng quân cũng ở đó lớn tiếng nói, Hoa Hùng tướng quân chúng ta kém hơn Phan Phượng tướng quân!
- Phi, ta đã nói rồi, khẳng định là đám thủ hạ không biết xấu hổ kia của Phan Phượng tướng quân đang thổi phồng tướng quân của mình thôi!
Một sĩ binh tức giận nói.
- Không sai, khốn nạn, đám cháu trai này rêu rao loạn, dám làm nhục Hoa Hùng tướng quân chúng ta, có cơ hội giáo huấn bọn họ một chút, để bọn hắn biết, Hoa Hùng tướng quân không chỉ so mạnh hơn Phan Phượng tướng quân, chúng ta cũng mạnh hơn bọn họ!
Một tráng hán dáng người có chút khôi ngô hung ác nói.
- Không sai!!
Mấy người lính bên cạnh tức giận nói.
- Tốt, tốt, trước đó điện hạ không phải đã nói rồi sao, không cần tự loạn đấu để phát sinh chuyện, chúng ta bây giờ là quan hệ đồng minh, đến lúc đó chúng ta là chiến hữu, chúng ta đừng để ý đến bọn hắn là được, đến lúc đó Hoa Hùng tướng quân chúng ta đại phát thần uy, dùng thực lực chứng minh mạnh hơn Phan Phượng tướng quân, bọn họ tự nhiên sẽ ngậm miệng lại!
Một lão binh ổn trọng mở miệng nói.
Lão binh rất có uy vọng bên trong đám binh sĩ, mấy binh sĩ vừa mới tức giận kêu gào cũng dừng lại. Mà lúc này Vệ lão tam đột nhiên áy náy cười một tiếng:
- Chư vị huynh đệ, là ta không đúng, để chư vị huynh đệ có chút không vui!
- Ấy! Ta cũng biết ngươi là vì Hoa Hùng tướng quân chúng ta, không cần nói thêm nữa!
Lão binh khoát khoát tay. Mà những binh lính khác cũng hiểu Vệ lão tam, Vệ lão tam cảm động nhìn những binh lính này, nhất thời mở miệng nói:
- Chư vị huynh đệ, vì đền bù áy náy của ta, tăng thêm hôm nay chúng ta thay phiên nghỉ ngơi, ta mời mọi người đi Túy Hồng lâu uống rượu, như thế nào?
- Sao?!
Nhất thời tất cả binh lính mở to hai mắt nhìn Vệ lão tam, mời mình đi Túy Hồng lâu uống rượu!
Lão binh vừa khuyên bảo cũng đứng lên, ý cười đầy mặt nói:
- Nha, Vệ lão tam gần đây phát tài à, dám mời chúng ta đi Túy Hồng lâu uống rượu.
- Hắc hắc, buổi tối hôm qua ta không phải đi ra ngoài à, sau đó kiếm một chút ngân lượng.
Vệ lão tam hưng phấn nói.
- Dù sao đều là tiền nhặt được, không bằng mời chư vị huynh đệ uống rượu, cùng một chỗ tiêu sái.
Lão binh đột nhiên vỗ vỗ bả vai Vệ lão tam, cao hứng nói:
- Không tệ không tệ! Còn biết chia sẻ cùng chúng ta, về sau lên chiến trường chúng ta khẳng định sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn!
Vệ lão tam nhìn binh lính xung quanh, hưng phấn mở miệng nói:
- Vậy chúng ta đi!
- Đi...
Sau đó Vệ lão tam mang theo mười mấy người lính đi Túy Hồng lâu mấy món thức ăn, hưng phấn uống rượu. Tại thời điểm bọn hắn uống đến lên hưng, một bàn ở bên cạnh cũng có đám binh lính đi đến, ăn mặc hiển nhiên là binh sĩ thủ hạ của Phan Phượng. Mà tráng hán khôi ngô bên bàn Vệ lão tam nhìn thấy, thuận miệng khinh thường một tiếng, cũng không để ý đến bọn họ.
Một bàn đối diện cũng gọi rượu uống, mà trong bọn hắn có một binh sĩ tên Lục Thất, nhìn đám người Vệ lão tam một bàn đối diện, ánh mắt khẽ híp một chút, lập tức không ngừng mời rượu binh lính xung quanh. Khi Lục Thất thấy người một bàn bên mình đã uống có chút men say, cũng giả say mở miệng nói:
- Các ngươi nói xem, giờ đi đâu cũng người người ta nói khoác cái gì mà Hoa Hùng tướng quân mạnh hơn Phan Phượng tướng quân của chúng ta, nếu không phải trước đó Tần Vương không để cho Phan Phượng tướng quân chúng ta ra sân, nếu không phải thì còn có chuyện gì, Hoa Hùng kia còn không phải để Phan Phượng tướng quân chúng ta cứu được à!
Một binh lính bên trong nhóm uống đến sắc mặt đỏ bừng nghe Lục Thất nói thế, lập tức cũng mở miệng nói:
- Không sai, nếu để cho Phan Phượng tướng quân chúng ta lên tràng, một người đã có thể trực tiếp giết sạch bọn họ, Hoa Hùng tướng quân vẫn yếu hơn một chút.
- Không sai!
Binh lính xung quanh phụ họa theo. Mà lúc này, một bàn binh lính Vệ lão tam bên cạnh cũng nghe thấy, vốn vừa rồi đã có ý kiến với binh sĩ của Phan Phượng, nhất thời tất cả mọi người giận dữ hét với đám người kia:
- Các ngươi mẹ nó gào cái gì, còn cái gì Phan Phượng một người tiến lên là có thể giải quyết hết, nếu không phải Hoa Hùng tướng quân chúng ta lên trước, Phan Phượng tướng quân của các ngươi có khả năng một vòng cũng không kiên trì nổi kìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận