Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 313: Tướng Lãnh Địch Quân Ra Kế Sách (1)

Các tướng lĩnh một bên suy tư một bên ăn hết thức ăn trong miệng.
Mặt mũi Lương Dương Phàm tràn đầy nghiêm túc nhìn các tướng lĩnh, bình tĩnh nói:
- Chư vị, trận chiến ngày hôm nay, các ngươi có thể ra biện pháp như thế nào công phá Uyên thành không?
Chư vị tướng lĩnh phía dưới lục tục bắt đầu suy, không thấy người nào mở miệng trước. Chỉ thấy một vị tướng lĩnh bên trái trước tiên mở miệng nói:
- Tướng quân, trận chiến ngày hôm nay, quân ta nhiều lần công lên đầu thành, mà Uyên thành dường như không có có càng nhiều sĩ tiếp viện, toàn bộ đều nhờ Phan Phượng một người chèo chống mới đánh lui chúng ta, hiển nhiên binh lực Uyên thành không đủ 100 ngàn, nếu không thì không thể gian khổ giữ vững Uyên thành như thế!
Một người bên cạnh gật đầu nói:
- Không sai, hôm nay tình huống cửa bắc Uyên thành ta tấn công cũng là như thế, rất dễ dàng cảm giác được binh lực đối diện không đủ!
Mà một vị tướng lĩnh đối diện cẩn thận nói:
- Vị tướng lĩnh mới xuất hiện hôm nay kia thật không đơn giản, chúng ta nhiều lần tấn công đều bị hắn đánh lui, chỉ huy có độ, lâm nguy không sợ, là một đối thủ khó giải quyết, không bài trừ khả năng hắn cố ý ẩn tàng binh mã, ban đêm rất có thể sẽ đánh lén chúng ta!
Mà bên cạnh hắn, một tướng lĩnh bình tĩnh nói:
- Nếu như binh lực Uyên thành không đủ 100 ngàn, vậy hôm nay vị thủ tướng kia nói đều là thật, vậy chúng ta thật đã trúng kế, chủ lực đại quân Tần minh đi mai phục đại quân của các gia chủ chúng ta!
- Vậy làm sao bây giờ?!
Mấy vị tướng lĩnh ngồi ở phía sau mặt mũi tràn đầy cuống cuồng đứng lên. Mà Lương Dương Phàm một mực ngồi tại chủ vị bình tĩnh nghe các tướng lĩnh phân tích, nhìn mấy người phía sau đứng lên, nghiêm túc nói:
- Các ngươi gấp cái gì, nếu thật là như thế thì người nào mai phục người nào còn chưa nhất định đâu, gia chủ chỗ đó có 400 ngàn đại quân, sáu vị lão tổ Tạo Hóa cảnh, hơn mười vị trưởng lão Niết Bàn cảnh, bọn họ sao lại thua, ngươi nói cho ta biết bọn họ lấy cái gì thua!
Lương Dương Phàm nhìn tướng lĩnh lúc đầu còn có chút dao động bình tĩnh lại, tiếp tục nghiêm nghị nói:
- Hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là chiếm lĩnh Uyên thành!
- Nếu không, chờ các gia chủ trở về, nếu như chúng ta ngay cả Uyên thành đều bắt không được, các ngươi hẳn phải biết hậu quả như thế nào!
Sắc mặt các tướng lĩnh phía dưới ngưng tụ, biểu lộ đều rất nghiêm túc.
Lương Dương Phàm nhìn vẻ mặt của mọi người gật đầu tiếp tục nói:
- Trận chiến ngày hôm nay, binh lực Uyên thành độ khoảng 30 ngàn đến 50 ngàn, tuyệt đối sẽ không có hơn 50 ngàn!
- Mà chúng ta hôm nay tổn thất hơn 50 ngàn binh sĩ, bọn họ cũng tổn thất nặng nề. Bọn họ hiện tại nhiều nhất còn có 20 ngàn binh sĩ có chiến lực, mà chúng ta còn có hơn 200 ngàn!
- Thời gian đối với chúng ta mà nói cũng rất khẩn cấp, chúng ta chậm nhất ngày mai nhất định phải chiếm lĩnh Uyên thành!
- Tuân lệnh!
Các tướng đồng thanh đáp.
Chỉ thấy tướng lĩnh bên trái là người bắt đầu nói chuyện tiếp tục mở miệng nói:
- Tướng quân, tuy Uyên thành còn có 20 ngàn binh lính thủ thành, nếu như chúng ta còn ngạnh công, đại quân chúng ta cũng rất có thể sẽ tổn thất nặng nề, dù sao hôm nay chúng ta cũng nhìn thấy vị thủ thành tướng lĩnh kia là một nhân vật cực kỳ khó chơi.
- Ừm!
Các tướng lĩnh công nhận gật đầu, hôm nay Hác Chiêu trên thành chỉ huy thủ thành biểu hiện để bọn hắn có trải nghiệm khắc sâu. Vị tướng lĩnh này thấy Lương Dương Phàm nhìn mình, lại hiến kế nói:
- Hôm nay chúng ta công bốn cửa thành Uyên thành để bọn hắn liều chết chống cự, không bằng ngày mai chúng ta công ba cửa thành, lưu lại cửa thành tây không tấn công, một khi chúng ta toàn quân uy áp, làm ra khí thế liều mạng công thành để bọn hắn cảm thấy căn bản thủ không được Uyên thành, có một tia thoái ý, bọn họ rất có thể sẽ theo cửa thành tây đào tẩu, mà chúng ta lại mai phục bọn họ ở hướng cửa thành tây trên đường bọn họ đào thoát, đến lúc đó chúng ta một lần hành động tiêu diệt hết tất cả.
- Như thế nào?!
Mặt mũi vị tướng lĩnh này tràn đầy âm u nói.
Ánh mắt không ít tướng lĩnh bên cạnh sáng lên, cảm thấy đây là một biện pháp tốt. Vậy mà có một vị tướng lĩnh lắc đầu nói:
- Không có khả năng, Tần minh không thể lại từ bỏ Uyên thành, bọn họ tuyệt đối sẽ liều chết giữ vững Uyên thành!
Tướng lĩnh còn lại nghe thế cũng công nhận gật đầu, Uyên thành là thành trì trọng yếu, Tần minh không thể từ bỏ, thủ tướng Tần minh tuyệt đối sẽ tử thủ cổng thành!
Vị tướng lĩnh bên trái nghe thấy có người phản bác kế sách của hắn, khẽ chau mày, lập tức cũng công nhận hắn. Tiếp theo tiếp tục suy nghĩ như thế nào công phá thủ thành. Mà một vị tướng lĩnh bên phải mở miệng nói:
- Tướng quân, chúng ta nghĩ biện pháp công phá Uyên thành, tướng lĩnh Uyên thành chắc hẳn cũng muốn đánh lui chúng ta, vậy chúng ta cho bọn hắn cơ hội này, như thế nào?!
- A!
Lương Dương Phàm nhìn vị tướng lĩnh này lộ ra ý cười đắc ý hỏi:
- Ngươi có thể có kế sách gì!
Chỉ thấy vị tướng lĩnh này mỉm cười, giải thích với các tướng lĩnh nói:
- Tối nay chúng ta lui binh về sau, bọn họ tất sẽ phái thám báo đến đây dò xét, không bằng đại quân chúng ta giả bộ ra vẻ mệt nhọc, phòng thủ mở rộng, bày ra vẻ yếu thế để bọn hắn cảm thấy hôm nay đại quân ta công thành một ngày, nhất định mỏi mệt không chịu nổi, tăng thêm chúng ta phòng thủ sơ sẩy, cố ý dẫn dụ bọn họ đến đây tập kích bất ngờ, mà chúng ta đến lúc đó ở chỗ này mai phục, chờ đánh giết bọn hắn, lại mặc lại y phục của bọn hắn, khi nào thời điểm hỗn loạn tiến vào Uyên thành, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, mở cửa Uyên thành, bọn họ đến lúc đó dù biết thì cũng không còn lực xoay chuyển càng khôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận