Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 425: Đổi tướng.

Sắc mặt Chu Văn Chiêu đỏ bừng đều là men say nói.
- Tốt, Chu huynh đã có chút say, vậy ta đưa tiễn Từ huynh.
Từ Thiên Dương đứng dậy quan tâm nói.
- Không cần không cần, không cần Từ huynh đưa ta!
Chu Văn Chiêu vội vàng khoát tay.
- Ha ha, cần chứ, đi thôi!
Từ Thiên Dương trực tiếp kéo tay Chu Văn Chiêu.
Chu Văn Chiêu nhìn Từ Thiên Dương nhiệt tình, cũng không có cách, tăng thêm mấy ngày nay uống rượu cảm tình, cũng cảm thấy không có cái gì, để Từ Thiên Dương tiễn hắn trở về.
Một đường phong trần, Chu Văn Chiêu rất nhanh đi tới cổng thành Lâm Dương thành.
Chu Văn Chiêu nhìn tình huống cổng thành bình yên vô sự âm thầm thở dài một hơi, nói với Từ Thiên Dương:
- Đa tạ Từ huynh thịnh tình đưa tiễn, Chu mỗ vô cùng cảm kích!
Chỉ thấy Từ Thiên Dương hào sảng vỗ vỗ bả vai Chu Văn Chiêu nói:
- Huynh đệ chúng ta cần nói cái gì, Chu huynh trở về đi!
- Tốt, Từ huynh, vậy chúng ta gặp nhau nhau!
- Tốt!
Ngay tại lúc Chu Văn Chiêu đi vài bước, Từ Thiên Dương đột nhiên la lớn:
- Chu huynh, chờ một chút, xém chút quên một kiện đại sự, đây là tin thiếu chủ để cho ta giao cho ngươi tin, chuyện hôm nay ngươi suy nghĩ một chút!
Chỉ thấy Từ Thiên Dương trong nháy mắt đi đến bên cạnh Chu Văn Chiêu đưa một phong thư cho hắn sau đó bay thẳng đi.
- Từ huynh!
Chu Văn Chiêu mới phản ứng được, lập tức hô lớn.
Thế mà Từ Thiên Dương cũng không quay đầu lại đi mất.
Chu Văn Chiêu lúc này sắc mặt tái xanh, nhìn binh sĩ trên cửa thành đang ngó chừng hắn, có mấy người lính càng tinh quang lấp lóe, Chu Văn Chiêu cầm tin trong tay không biết nên như thế nào?
Hiện tại còn trả trở về càng giống như bịt tai mà đi trộm chuông, để binh lính càng thêm hoài nghi.
- Ha ha, không nghĩ đến Từ Thiên Dương ở chỗ này bày kế cho mình, bất quá có thể làm được cái gì, vậy kế ly gián đơn giản như thật sự quá coi thường chính mình.
Chu Văn Chiêu lớn tiếng nói với phó tướng bên cạnh, lập tức chỉ huy tùy tùng về tới trong phủ.
- A, đây chính là mục đích Từ Thiên Dương tới à, muốn ly gián tín nhiệm giữa ta cùng công tử, chẳng lẽ Tần Lâm Quân thật muốn động thủ đối với Lâm Dương thành?
Chu Văn Chiêu trở lại phủ, khôi phục sắc mặt, khinh thường nói với bên cạnh phó tướng
- Tướng quân, Từ Thiên Dương dùng một chiêu này thật buồn nôn, ở cửa thành trước mắt bao người đưa tin Tần Lâm Quân viết cho tướng quân, chúng ta không phải nên lập tức báo sự kiện này co công tử, miễn cho công tử đem lòng sinh nghi.
Biểu lộ phó tướng nghiêm túc nói.
Nghe phó tướng nói, Chu Văn Chiêu trầm mặc lại, chậm rãi lấy ra tin Từ Thiên Dương cho hắn, lại không có mở ra.
- Người đâu!
Theo Chu Văn Chiêu gọi, một người thị vệ nhanh chóng tiến đến.
- Ngươi đem phong thư này giao cho công tử!
- Tuân lệnh!
...
Ngày thứ hai, Tần Trấn Hiên đã nhận được tin tức.
Chỉ thấy Tống Nhậm Nghĩa khinh thường nói:
- Công tử, kế ly gián đơn giản như vậy, Tần Lâm Quân muốn cố ý buồn nôn chúng ta sao?
Mấy người ngồi phía dưới Trần Bình nguyên một đám lộ ra vẻ khinh thường.
- Ha ha, ta ngược lại thật ra rất muốn nhìn một chút Tần Lâm Quân đến cùng viết cái gì cho Chu tướng quân!
Tần Trấn Hiên ngồi ngay ngắn ở chủ vị mặt cười da không cười nói.
Ngạch...
Mọi người nghe được lời Tần Trấn Hiên, chậm rãi thu hồi nụ cười khinh thường.
Nhưng mà đúng vào lúc này Trần Bình cười to nói:
- Công tử yên tâm, ta nghĩ ngươi rất nhanh sẽ biết, chắc hẳn Chu tướng quân đã truyền tin về.
- Ha ha, không sai, lấy cách Lão Chu làm người, từ hôm qua đã đem thư truyền trở lại rồi!
- Không sai, Chu tướng quân làm sao có thể sẽ mắc lừa đây!
Trong lúc nhất thời đại sảnh lại khôi phục được bầu không khí nhẹ nhõm.
- Báo, thân vệ Chu tướng quân ở Lâm Dương thành đến đây bẩm báo!
Đúng lúc này ngoài cửa đại sảnh, một người thị vệ đến đây bẩm báo nói.
Ánh mắt Tần Trấn Hiên nhất động, ha ha cười nói:
- Quả nhiên Chu tướng quân không hổ là tâm phúc ái tướng của ta, mau mau để hắn đến đây.
- Tuân lệnh!
Mà một số người thân cận cùng Chu Văn Chiêu trong đại sảnh, nụ cười trên mặt càng tăng lên, đều phán đoán hẳn là Chu Văn Chiêu đem thư truyền về.
Chỉ thấy thân vệ Chu Văn Chiêu đến đại sảnh, đối với Tần Trấn Hiên nửa quỳ cung kính nói:
- Công tử, tướng quân đêm qua trong đêm phái thuộc hạ đưa một phong thư cho công tử.
- Tốt, đem thư mang lên, ta muốn nhìn một chút tài văn chương Tần Lâm Quân như thế nào?
Sắc mặt Tần Trấn Hiên đại hỉ cao giọng nói.
Mà những tướng lĩnh kia trông thấy thân vệ đem thư cho Tần Trấn Hiên, từng người lộ ra nụ cười, công tử yên tâm rồi.
Thế mà không nghĩ tới sau khi Tần Trấn Hiên mở tin ra, nụ cười chậm rãi thu về, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Mọi người thấy sắc mặt Tần Trấn Hiên càng ngày càng kém, trong lòng ngưng tụ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì!
Chỉ thấy sắc mặt Tần Trấn Hiên tái xanh, tay trái cầm chặt lấy tin, tay phải đột nhiên chụp về phía cái bàn, trong nháy mắt cái bàn tứ phân ngũ liệt!
Mọi người giật mình, bọn người Tống Nhậm Nghĩa ào ào đứng lên, kinh nghi nhìn lấy Tần Trấn Hiên.
- Công tử...
Trần Bình không khỏi lên tiếng hô.
Thế mà hay tay Tần Trấn Hiên bãi xuống, trong mắt mang theo lửa giận, trực tiếp ném thư cho Trần Bình.
- Chính các ngươi xem một chút đi!
Trần Bình cầm lấy tin liếc mắt với Tống Nhậm Nghĩa, đồng thời nhìn nội dung trong thư, tròng mắt hai người đồng thời co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận