Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 797: Sau Khi Chiến Đấu (1)

Thậm chí trước đó bởi vì Viêm Ma quân đoàn bị Tây Sở quân đoàn đánh bại một lần, dẫn đến Viêm Ma quân hồn suy yếu một phần, nhưng cũng bởi vì một phần này, trong chiến đấu cấp bậc như Hạng Vũ thì phóng đại ra vô hạn.
Pháp Thiên Tượng Địa Hạng Vũ to lớn mỗi một lần công kích đều sẽ khiến bầu trời rung động.
Mà Viêm Ma quân hồn sau lưng Hoàng Viêm Khuê bị Hạng Vũ một lần lại một lần công kích bá đạo, khí tức vô cùng hung hãn dần dần tiêu tán.
Lực lượng gia trì cho Hoàng Viêm Khuê cũng dần dần yếu bớt.
Giờ phút này hai con mắt Hạng Vũ phóng thích hào quang chói sáng, chiến ý ngút trời, Bá Vương Kích trong tay hắn không ngừng vung vẩy chém về phía Hoàng Viêm Khuê, hư không nương theo quỹ tích Bá Vương Kích di động vỡ vụn từng trận, cảm nhận được xích đao đao mang của Hoàng Viêm Khuê càng ngày càng ảm đạm trong chiến đấu, ánh mắt Hạng Vũ sáng lên, Bá Vương Kích đột nhiên quét qua, Hoàng Viêm Khuê vội vàng vung đao nên cản, hắn giờ phút này đã không có thong dong như trước đó.
Chỉ có đối chiến cùng Hạng Vũ, Hoàng Viêm Khuê mới hiểu được Hạng Vũ khủng bố như thế nào, Hạng Vũ càng đánh càng hăng, càng chiến càng mạnh.
Quá kinh khủng!
Hiện tại mình vẫn mượn dùng quân hồn mới đạt tới nửa bước Thánh Vương cảnh, lại chỉ có thể bất phân thắng bại cùng Hạng Vũ nửa bước Thánh Võ.
Oanh!
Hai người lại một lần nữa va chạm kinh thiên động địa, chỉ thấy sắc mặt Hoàng Viêm Khuê trắng nhợt, bị lực lượng kinh khủng của Hạng Vũ đẩy lui nửa dặm, mà Viêm Ma quân hồn sau lưng giống như có dấu vết tiêu tán.
Một đôi Trọng Đồng của Hạng Vũ nở rộ ánh sáng chói mắt, khí thế lần nữa bạo phát toàn diện, vô biên bá khí tràn ngập hư không, bên trong thiên địa chỉ có một cỗ bá ý, già thiên tế nhật, bao gồm cả thương khung.
Bá Vương Kích phát ra khí tức vô cùng kinh khủng, lực lượng làm người ta sợ hãi theo cánh tay Hạng Vũ huy động chém về phía Hoàng Viêm Khuê, cả hư không theo Bá Vương Kích vung vẩy mà vỡ tan tầng tầng.
Hoàng Viêm Khuê cảm nhận được uy hiếp cực hạn trợn trừng hai con mắt hét lớn một tiếng, liều mạng bạo phát, thực lực toàn thân dâng lên cực hạn.
Rầm rầm rầm.
Xích diễm (lửa đỏ) chuyển biến thành tử diễm (ngọn lửa màu tím) mạnh hơn trước đó, uy lực kinh khủng tăng mạnh hơn mười lần, xem ra Hoàng Viêm Khuê thật liều mạng.
Phóng xuất ra một chiêu cường đại sau cùng, trong hư không phun trào tử diễm vô hạn, đao mang tản ra khí tức sắc bén cùng cực.
Mà phía dưới một kích Bá Thiên của Bá Vương Hạng Vũ, hết thảy tất cả hóa thành hư vô, ngay cả hư không đều hóa thành Hỗn Độn.
Oanh!
Trong lúc đại quân thấy không rõ lắm, giao chiến trên không lần nữa bạo phát hào quang vô cùng chói sáng, chiếu rọi hơn nghìn dặm, hư không mênh mông sụp đổ, bầu trời hỗn loạn, pháp tắc thậm chí đều phai mờ.
Tất cả mọi người mười phần khẩn trương nhìn trên không, bọn họ biết muốn thắng bại ra sao.
Một bóng người như sao chổi rơi xuống từ trên bầu trời, năm vị tướng lĩnh Chí Tôn định thần xem xét, sắc mặt đại biến, trong nháy mắt lao ra tiếp được bóng người bản thân bị trọng thương kia.
Nửa bước Thánh Vương cảnh Hoàng Viêm Khuê bại, bị nửa bước Thánh Võ cảnh Hạng Vũ đánh bại.
- Đại quân rút lui!
Ngay khi tiếp được Hoàng Viêm Khuê hôn mê bất tỉnh, một vị phó tướng hét lớn.
Đại quân Tuyết Mộ Hoàng triều nhất thời thất kinh, liên tục thoát đi.
Mà một vị tướng lĩnh cấp tốc ôm lấy Hoàng Viêm Khuê rời khỏi chiến trường, còn lại bốn vị tướng lĩnh bạo phát khí thế, mặt mũi tràn đầy dứt khoát, vô cùng cảnh giác nhìn Trang Chu và Hạng Vũ phát ra khí thế khủng bố làm cho tim người vô cùng đập nhanh trên không.
Thế mà Hạng Vũ cùng Trang Chu lại không có chút động tác nào, bình tĩnh nhìn bọn họ rút lui.
Sau khi đại quân Tuyết Mộ Hoàng triều biến mất khỏi tầm mắt Quế Bình thành. Đại Tần hoàng triều đại quân liên tục hô hoán thắng lợi, ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt nhìn Hạng Vũ.
Hạng Vũ nhìn về phía Trang Chu, hơi nghi hoặc một chút hỏi:
- Trang Tử, vì sao không cho ta đi giết Hoàng Viêm Khuê, diệt đại quân đến đây.
Trang Chu đã sớm rõ ràng Hạng Vũ sẽ hỏi như thế, mang theo ý cười nhạt nhìn Hạng Vũ nói:
- Hạng tướng quân, Thái úy trước kia cũng đã nói, chúng ta trấn thủ Quế Bình thành là được, không thể bởi vì chiến thắng nhất thời mà truy sát.
- Có lúc Hoàng Viêm Khuê bị trọng thương càng hữu dụng hơn chết đi.
Hạng Vũ nghe được lời Trang Chu có thâm ý, yên lặng gật đầu, lập tức khôi phục bình tĩnh, không nghĩ đến chuyện này nữa, đổi giọng hỏi:
- Quế Nghiễm thành như thế nào?
Ánh mắt Trang Chu lộ ra một tia tinh quang.
- Ngay tại thời điểm các ngươi bắt đầu đại chiến, một vị Thánh Vương đi tới Quế Nghiễm thành, bị chúng ta dọa sợ chạy mất.
Ngay tại lúc đó, bên trong Quế Nghiễm cự thành, Tôn Vũ đứng đến cổng thành, lạnh nhạt nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy.
Thánh Vương do Tuyết Mộ Hoàng triều âm thầm phái tới rời đi.
Trên mặt nổi là tấn công biên cảnh Quế Bình thành, âm thầm phái cường giả muốn vào Quế Nghiễm cự thành đánh bất ngờ, một lần hành động tiêu diệt Đại Tần hoàng triều, tâm kế nho nhỏ của Tuyết Mộ Hoàng triều đã sớm trong dự liệu của Tôn Vũ.
Chỉ tiếc vị Thánh Vương này quá mức cẩn thận, cảm giác được Quế Nghiễm thành có tồn tại cái gì đó không đúng, lập tức xé rách không gian rời đi.
Ánh mắt Tôn Vũ thâm thúy như vực sâu lóe qua một tia sát cơ lạnh lẽo thấu xương.
Nếu như Đại Tần hủy diệt một tồn tại kinh khủng Thánh Vương cảnh trong trận chiến này, đủ để tuyên cáo Đại Tần tồn tại trong Lăng Thiên vực, chấn nhiếp các đại thế lực.
Mà tình huống Quế Bình thành, Tôn Vũ đã sớm đoán trước, lấy chiến lực của Hạng Vũ, Hoàng Viêm Khuê tự nhiên thảm bại mà đi.
Bọn người Triệu Quát, Cao Thuận, Phan Phượng hai bên chậm rãi đi tới.
- Thái úy, bây giờ Tuyết Mộ Hoàng triều biết Quế Nghiễm thành chúng ta có tồn tại đủ để uy hiếp Thánh Vương cảnh, bọn họ sẽ không phái Thánh Vương cảnh âm thầm một mình nhập Quế Nghiễm cương vực, mà áp lực của ba thành ở biên cảnh sẽ rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận