Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 885: Ngọc Tâm Thành Phong Vân (2)

Bá Vương Hạng Vũ! Bá khí cái thế.
Chiến Ma Lữ Bố! Ma diễm liên tục.
Tuy bọn họ chỉ đứng thẳng bất động giữa hư không, nhưng khí tức trên người bọn họ như ẩn như hiện khiến hư không đều đổ sụp làm cho không người nào có thể coi nhẹ, đặc biệt là bọn họ trước kia thấy qua chiến lực yêu nghiệt của hai vị nghịch thiên võ tướng, tuy chẳng qua là nửa bước Thánh Võ cảnh, nhưng ở đây không ai dám coi nhẹ hai vị này.
Bên trong Ngọc Tâm thành còn lại ba vị Phong chủ, ánh mắt tất cả mười phần cảnh giác nhìn Hạng Vũ cùng Lữ Bố.
Thật sự là hai người bọn họ quá kinh khủng, quá cường đại.
Ngay lúc bọn họ đang âm thầm khẩn trương, rốt cục lại nghe thấy bên phía Tuyết Mộ Hoàng triều phát ra hiệu lệnh thu binh.
Quả nhiên, sau khi Tư Không Minh phát ra kèn lệnh lui binh, hai phe lúc đầu đang đại chiến rút lui một phần, đại quân Tuyết Mộ Hoàng triều giống như nước biển thuỷ triều xuống, cấp tốc rút lui.
Sắc mặt Hạng Vũ và Lữ Bố giữ vững bình tĩnh, vốn bọn họ cũng không có tính toán tham chiến, vung tay lên, mang theo hai đại quân đoàn về Ngự Tâm cự thành.
Yến Quy Kỷ và Mạc Ứng mấy vị Phong chủ nhìn thấy đại quân Tuyết Mộ Hoàng triều lui binh như thường ngày vậy, trong lòng thở dài một hơi, mà trong mắt càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Càng có trưởng lão lộ ra vẻ đau thương.
Chiến tranh tiếp tục hơn nửa năm, đệ tử thánh địa tử thương vô số, ngoài cửa thành cơ hồ bày khắp thi thể đệ tử.
Đệ tử đắc ý của mình, ái đồ, bao gồm cả một số bạn cũ nguyên một đám rời đi.
Mà bây giờ, Ngọc Tâm thánh địa còn có tương lai sao?
Đây là vấn đề bọn họ vẫn luôn đang tự hỏi, từ khi các thế lực còn lại trong Lăng Thiên vực bùng phát đại chiến, bọn họ dĩ nhiên hiểu rõ, giờ phút này sẽ không còn có những thế lực lớn khác có dư lực trợ giúp Ngọc Tâm thánh địa.
Hiện tại Ngọc Tâm thánh địa không biết tin tức Lăng Thiên thánh địa là hậu trường hắc thủ, càng không biết bốn đại thế lực đã âm thầm liên hợp đang chuẩn bị đối phó Lăng Thiên thánh địa.
Nhưng bọn hắn biết, Ngọc Tâm thánh địa tứ cố vô thân đối mặt Tuyết Mộ Hoàng triều và Đại Tần hoàng triều tấn công.
Bên trong Ngọc Tâm thành, các đệ tử như thường ngày bắt đầu thanh lý dư âm chiến trường, dọn dẹp thi thể đệ tử bị đánh chết.
Trưởng lão Chí Tôn cảnh nguyên một đám tọa trấn trên cổng thành, cảnh giác bốn phía, duy trì phòng ngự đại trận tiếp tục mở ra.
Trong thánh điện, Yến Quy Kỷ, Mạc Ứng và bốn vị Phong chủ lại một lần tụ tập đàm luận như thế nào phòng bị Tuyết Mộ Hoàng triều cùng Đại Tần hoàng triều tấn công.
Mấy vị trưởng lão Chí Tôn cảnh đỉnh phong như Ngọc Thu Huy, Tiêu Chiến mấy người cũng đều đang ở bên trong.
- Bành.
Sắc mặt Nghiêm Dương Phát đỏ bừng, mười phần tức giận chụp về phía cái bàn, cái bàn trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, nhưng khi cái bàn còn chưa rơi xuống mặt đất thì trong nháy mắt đã hóa thành bột mịn.
- Tuyết Mộ Hoàng triều khinh người quá đáng.
Đối mặt Nghiêm Dương Phát nổi giận đùng đùng, tất cả mọi người ở đây không au để ý hắn càu nhàu.
- Hiện tại Ngọc Tâm thành chúng ta đến cùng nên như thế nào?
Lúc này, sắc mặt Mạc Ứng thanh tú xuất hiện một vết sẹo, chính là trước kia giao chiến cùng Hạng Vũ lưu lại.
Nếu không phải lúc ấy quyết định thật nhanh, phản ứng cấp tốc, thân Bá Vương kích thì nện ở trên đầu hắn, mà không phải cách không quét đến trên mặt, tạo ra một vết thương, hủy hơn phân nửa một bên mặt.
Vốn cho rằng Ngọc Tâm thành chống cự hai đại Hoàng triều liên minh, có thể tìm tới cơ hội ly gián Đại Tần hoàng triều và Tuyết Mộ Hoàng triều, nhưng không nghĩ tới đại giới tổn thất trong này vượt qua dự liệu của bọn hắn, mà hiệu quả lại không lớn.
Hiện tại bọn hắn hiểu hơn, đã không có thế lực sẽ đến giúp đỡ Ngọc Tâm thánh địa.
Nếu như một mực tiếp tục đánh, sẽ chỉ thất bại thảm hại, sau cùng tiêu vong.
- Từ bỏ Ngọc Tâm thành đi!
Ngọc Đình Huệ bất đắc dĩ thở dài nói.
- Từ bỏ Ngọc Tâm thành? Chẳng lẽ từ bỏ Ngọc Tâm thành, Tuyết Mộ Hoàng triều và Đại Tần hoàng triều sẽ không tấn công Ngọc Tâm thánh địa chúng ta sao?
Nghiêm Dương Phát mở miệng.
Sắc mặt Ngọc Đình Huệ nghiêm nghị nói:
- Từ bỏ Ngọc Tâm thành, trở lại Ngọc Tâm thánh địa chống cự, ít nhất sẽ không như tình cảnh ở chỗ này.
- Ngọc Tâm thành cũng là điểm Tuyết Mộ Hoàng triều và Đại Tần hoàng triều kết hợp, bọn họ liên quân đến một chỗ, chúng ta bây giờ căn bản khó có thể ngăn cản.
- Nếu như rút về bên trong Ngọc Tâm thánh địa, bọn họ sẽ phân tán tấn công, dù sao cũng tốt hơn so với hiện tại, còn có khả năng đánh tan từng phe.
Phong chủ Ngọc Tử phong Thạch phong chủ cũng không đồng ý rút lui khỏi Ngọc Tâm thành:
- Đánh tan từng cái? Nói thì đơn giản?
- Hiện tại một mặt tác chiến đều khó mà ngăn cản, một khi hai đại Hoàng triều phân tuyến tác chiến, làm sao có thể ngăn cản?
- Hiện tại Đại Tần hoàng triều chỉ bất quá phái Hạng Vũ và Lữ Bố trợ giúp Tuyết Mộ Hoàng triều mà thôi, một khi lui về thánh địa, Đại Tần hoàng triều sẽ chỉ phái càng nhiều quân đội đến đây, đến lúc đó Ngọc Tâm thánh địa bại một lần lại bại, Ngọc Tâm thánh địa thật hết rồi.
- Chí ít chúng ta giữ vững Ngọc Tâm thành, Ngọc Tâm thánh địa sau lưng chúng ta mới sẽ không bị hai đại Hoàng triều tấn công.
- Giữ vững? Làm sao giữ vững đây?
Mạc Ứng mở miệng nói.
- Hiện tại Ngọc Tâm thành đã khó có thể ngăn cản, nếu chúng ta tiếp tục thủ tiếp, chúng ta cũng có thể ở lại đây, đến lúc đó đừng nói về Ngọc Tâm thánh địa phòng thủ, ngay cả mạng sống cũng không còn, làm sao phòng thủ?
Thạch phong chủ nói:
- Chúng ta muốn đi thì có thể đi sao? Vừa rồi Tư Không Minh công thành chiến hiển nhiên không có toàn lực xuất thủ, cũng muốn bức chúng ta rời khỏi Ngọc Tâm thành, nếu bọn họ muốn ngăn cản ở nửa đường, đột nhiên tập kích ngay thời điểm chúng ta rời đi, nên như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận