Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 751: Tần Lâm Quân Học Người Nào Đó (1)

- Công chúa điện hạ, thiên túng kỳ tài, tiên tư trác tuyệt, đem thời gian lãng phí với những chuyện này, quả thực là lãng phí thiên phú của ngài.
Mấy người Phùng Ngạn liên tục đề nghị.
Tần Lâm Quân nghe được mọi người đề nghị, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tốt, ba ngày sau liền triệu kiến sáu vị quận thủ đến đây gặp nhau đi.
- Tuân lệnh!
Bọn người Phùng Ngạn đồng thanh đáp.
Triệu Lệnh Thiên nhìn kế hoạch của mình bắt đầu áp dụng, lộ ra một nụ cười hài lòng, thế mà nụ cười trong nháy mắt thu liễm, ánh mắt nhìn ba người Diêu Sùng, Liên Nguyệt Tâm cùng Chu Cường đối diện.
Ba người này là Linh Lung công chúa mang tới từ đế đô, chính là tâm phúc của Linh Lung công chúa.
Tuy Linh Lung công chúa đáp ứng đế tử giao đất phong cho bọn hắn chữa trị, nhưng không có nghĩa chuyện bên trong Linh Lung phủ cũng giao cho bọn hắn.
Hiện tại ba người này được Linh Lung công chúa tín nhiệm, quản lý toàn bộ Linh Lung phủ, đặc biệt còn có lão thái giám một Ngụy Trung Hiền mực đợi bên người Linh Lung công chúa, nghiêm phòng toàn bộ Linh Lung phủ mười phần kỹ càng, muốn thẩm thấu Linh Lung phủ còn cần nhiều tìm chút thời giờ.
Bằng không một khi có một ngày Linh Lung công chúa bị người nào mê hoặc đột nhiên dã tâm lớn lên, muốn tranh đoạt quyền Ngọc Lâm phủ chủ, mình cũng không có trước tiên phát hiện, thiếu tình báo nghiêm trọng, cực kỳ bất lợi đối với hành động của mình.
Mà năng lực ba người này như thế nào còn cần dò xét, đến lúc đó là lưu hay là giết...
Trong lòng Triệu Lệnh Thiên nổi lên sát cơ, Linh Lung công chúa cần phải, không, là nhất định phải bị bọn họ chưởng khống.
Diêu Sùng nghênh tiếp ánh mắt Triệu Lệnh Thiên có thâm ý khác, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó đối với hắn mỉm cười gật đầu.
Mà Chu Cường bị Diêu Sùng cùng Liên Nguyệt Tâm cảnh cáo, chỉ có thể che giấu địch ý thật sâu, toàn bộ khuôn mặt đều hiện ra vẻ không biểu tình.
Sau khi một đoàn người Triệu Lệnh Thiên cáo lui, Ngụy Trung Hiền chậm rãi âm thầm đi tới.
Khí thế Tần Lâm Quân biến đổi, ngạo ý và biểu lộ không nhịn được lúc đầu hiện ra giữa lông mày trong nháy mắt biến mất, khí chất trở nên già dặn trầm ổn.
Chu Cường nhìn bọn hắn rốt cục rời đi, mặt mũi tràn đầy hàn quang:
- Quả nhiên, nóng nảy nhất chính là bọn họ, nhanh như vậy đã chờ đến không kiên nhẫn được nữa.
Liên Nguyệt Tâm nhìn biểu lộ của Chu Cường, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra tận lực để Chu đại ca bớt đơn độc liên hệ với bọn hắn.
Mà Diêu Sùng đã nhìn ra ý Liên Nguyệt Tâm, thiện ý cười nói:
- Tính tình Chu tiểu huynh đệ dạng này thật không tệ, dù sao bọn họ đều hiểu mình đang đoạt đất phong của công chúa, nếu như chúng ta không có để lộ ra một chút địch ý, bọn họ càng nổi lên lòng nghi ngờ.
Chu Cường nghe lời Diêu Sùng, đột nhiên nhẹ gật đầu, có chút đắc ý nhìn về phía Liên Nguyệt Tâm.
Tần Lâm Quân bất đắc dĩ nhìn Chu Cường biểu lộ, trong mắt lóe qua một đạo tinh quang, kế hoạch cũng một mực ở trong dự liệu của mình.
- Diêu tiên sinh, ngươi cảm thấy ba ngày sau, chúng ta nên như thế nào đối đãi sáu vị quận thủ?
Đối mặt Tần Lâm Quân hỏi thăm, Diêu Sùng hơi chút suy tư chậm rãi nói:
- Công chúa điện hạ, sáu vị quận thủ chưởng khống sáu quận nhiều năm, mà bọn người Triệu Lệnh Thiên rõ ràng đến cướp đoạt lợi ích của bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ cừu thị lẫn nhau, mà thái độ công chúa thì tương đối quan trọng.
- Công chúa một lòng tu luyện, không hỏi thế sự là thái độ mà sáu vị quận chúa muốn thấy nhất.
- Bọn họ sẽ nổi lên xung đột với Triệu Lệnh Thiên, nhưng tuyệt đối sẽ thân cận công chúa điện hạ, đến lúc đó ngươi tỏ thái độ để Triệu Lệnh Thiên đại diện vị trí phủ chủ, bọn họ tất nhiên sẽ toàn lực ngăn cản, đến lúc đó công chúa ngươi liền có thể thuận nước đẩy thuyền, trong khi bị sáu vị quận thủ khẩn cầu đành “Bất đắc dĩ” thành là phủ chủ chân chính trên danh nghĩa.
- Ừm!
Liên Nguyệt Tâm ở một bên trịnh trọng gật đầu.
Bây giờ Ngọc Lâm phủ có thể nói có ba phe thế lực, một phe là thế lực bản thổ, một phe là thế lực xâm lấn của Đạm Đài Hiên Minh do Triệu Lệnh Thiên làm đại biểu.
Mà tuy Linh Lung phủ cũng là thế lực xâm lấn, nhưng không có cách, đây là đất phong Vũ Đế tự mình phong thưởng, không người dám chính diện phản kháng.
Thế mà thái độ vô dục vô cầu của Linh Lung công chúa lại để thế lực bản thổ vui mừng quá đỗi, chỉ cần mình hàng năm cung phụng đủ số, Linh Lung công chúa căn bản sẽ không nhúng tay chuyện của bọn hắn, cũng biểu thị quan chức, lợi ích của bọn họ căn bản sẽ không biến động, nhiều nhất nỗ lực bỏ ra một số dị vật trân quý dành cho tu luyện hiến cho Linh Lung công chúa mà thôi.
Đây quả thực là phủ chủ hoàn mỹ nhất trong lòng bọn họ.
Bọn họ làm sao có thể không thân thiện Linh Lung công chúa.
Mà Triệu Lệnh Thiên mấy người hiển nhiên là đến chưởng khống Ngọc Lâm phủ, ích lợi của mình bị động, người nào không sinh lòng sát cơ.
Tuy sau lưng đám người Triệu Lệnh Thiên là Đạm Đài Hiên Minh, nhưng những thế lực bản thổ Địa Đầu Xà như bọn họ làm sao tuỳ tiện hàng phục, huống chi các đế tử còn lại cũng sẽ không dễ dàng để Đạm Đài Hiên Minh phái càng nhiều cường giả đến, thậm chí bọn họ sẽ âm thầm chống đỡ nhất định cho những thế lực bản thổ.
Bởi vậy thế lực bản thổ thế tất tiến hành tranh đoạt cùng bọn người Triệu Lệnh Thiên, đến lúc đó có mấy người Triệu Lệnh Thiên ở phía trước chống đỡ, Linh Lung phủ ở phía sau cấp tốc phát triển.
Tần Lâm Quân khẽ vuốt cằm, hai con mắt sáng ngời nở rộ vô tận dị sắc.
Nàng hiện tại rốt cuộc hiểu rõ tâm tình người nào đó khi ở đất phong.
Tọa sơn quan hổ đấu.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau.
Nếu như mình khống chế thoả đáng, thậm chí hai phe thế lực đều sẽ muốn cầu cạnh mình - một phương trung lập này, phủ chủ trên danh nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận