Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 382: Ám Tử

Chỉ thấy Trần Bình thản nhiên tự nhiên nói:
- Triệu tiên sinh, đây chẳng qua là ngươi mong muốn đơn phương thôi, công tử vì để cho Đại tướng quân bớt đi một chút mệt nhọc, chuyên môn tự thân nấu bát canh uẩn thần cho Đại tướng quân có lỗi gì, mà mỗi một lần đều đi qua tay Ngụy lão, Ngụy lão cũng đã kiểm tra qua.
Trần Bình nhìn về phía Tần đại quản gia ở một bên trầm mặc không nói, mà Tần đại quản gia nghe Trần Bình nhắc đến mình, khẽ nâng đầu lên, mặt mũi tràn đầy đau thương, phát ra âm thanh già nua.
- Không sai, lúc ấy ta mỗi một lần đều đã kiểm tra canh uẩn thần, không có bất cứ vấn đề gì.
Tần Trấn Hiên cùng một số tướng lĩnh nhất thời thở dài một hơi, có Tần đại quản gia làm chứng, ai còn hoài nghi canh uẩn thần có vấn đề.
Mà ánh mắt không ít tướng lĩnh trung lập phía sau cũng biến đổi, không tại dùng ánh mắt xem kỹ nhìn về phía bọn họ nữa.
Trong lúc bọn người Tống Nhậm Nghĩa đắc ý nhìn Triệu Quát.
Sắc mặt Triệu Quát nghiêm túc nói:
- Ngụy lão, là không có vấn đề, hay là ngươi không có phát hiện vấn đề?
- Hả?
Mọi người giật mình, bọn người Lưu Lệ càng nhíu mày, lộ ra vẻ suy tư, ngay cả sắc mặt Ngụy lão cũng hơi biến hóa.
Một số tướng lĩnh tinh minh lập tức lĩnh hội ý tứ Triệu Quát.
Thế mà còn chưa chờ Ngụy lão nói cái gì, Tần Trấn Hiên đã cướp lời:
- Thế nào, ngươi đang hoài nghi thực lực Ngụy lão à, nếu như canh uẩn thần có vấn đề, Ngụy lão thế nào không nhìn ra.
Lúc này trong đại sảnh lại lâm vào trầm tĩnh, dù đám thủ hạ của Tần Trấn Hiên cũng không ít người lộ ra vẻ suy tư, Tần Trấn Hiên trông thấy tình huống như vậy, có chút không biết làm sao nhìn về phía Trần Bình.
Trần Bình nhìn lấy ánh mắt Tần Trấn Hiên nghi hoặc, lộ ra nụ cười khổ:
- Triệu tiên sinh nói không sai, hiện tại chúng ta ngay cả Đại tướng quân trúng độc gì cũng không biết, nếu như chén canh uẩn thần kia thật sự có vấn đề, chúng ta cũng rất có thể tra không ra có vấn đề.
Sắc mặt Tần Trấn Hiên nhất thời trắng toát, nếu quả như thật là như vậy, như vậy chén canh uẩn thần kia thật là đầu mối duy nhất!
Chỉ thấy Trần Bình bình tình tiếp tục nói với mọi người:
- Công tử chúng ta có một mảnh hiếu tâm, không ai nghĩ tới sẽ như thế, mà nếu thật có gian tế ở đây hạ độc, như vậy nhất định là người Trấn Quốc phủ chúng ta, nhưng không nhất định là người thân cận của công tử, cũng rất có thể là...
Ánh mắt Trần Bình không ngừng liếc nhìn trên thân bọn người Diệp Hân Ngữ.
Mà những người khác cũng kịp phản ứng, có lẽ Trần Bình suy đoán không nhất định là sai, Diệp Hân Ngữ cũng có thể cùng người nào đó trong ứng ngoài hợp, dù sao đều là có cơ hội!
- Nhưng trong các ngươi mới có khả năng nhất tồn tại gian tế, đúng chứ?
Phương Tư Vũ nhìn chằm chằm bọn người Tần Trấn Hiên nói.
- Ha ha, hiện tại đã xác định chén canh uẩn thần kia có vấn đề sao? Manh mối không có chỉ bất quá đều là suy đoán mà thôi.
Tống Nhậm Nghĩa cười lạnh nói.
Tần Trấn Hiên nhận đồng gật đầu, sự kiện này cũng không thể cắm đến trên đầu mình.
- Ai!
Tần đại quản gia thở dài một hơi thật sâu, sau đó biến mất không thấy.
Khi nhìn thấy Tần đại quản gia rời đi, bọn người Lưu Lệ, La Dương Dụ liếc nhau, đều hiểu rõ, cuộc nháo kịch này kết thúc.
Từng người cũng lục tục cáo từ!
Lúc này trong đại sảnh chỉ còn sót người hai phe thế lực Tần Lâm Quân cùng Tần Trấn Hiên.
Trận này thật là nháo kịch à, đối với bọn người Tần Lâm Quân cùng Tần Trấn Hiên mà nói là một trận nháo kịch, nhưng đối với một ít người mà nói là một trận che giấu sự thật.
Triệu Quát cùng Trần Bình hai người liên thủ để người bên trong Trấn Quốc phủ nổi lên lòng nghi ngờ đối với người mình, mà vừa hay có thể tách hai người bọn họ ra.
Tần Trấn Hiên lạnh mặt nhìn Tần Lâm Quân một chút.
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng liền trực tiếp chỉ huy thủ hạ rời khỏi.
Mà trước khi đi, Trần Bình nhìn bọn người Vệ Đông Nguyên, Tưởng Bá, cùng Phan Phượng, Lâm Ngọc Kiệt mỉm cười một cái.
Được và mất gì thì có lẽ chỉ có Tần Lâm Quân mới biết được.
Lần này để người một mạch Yến Châu triệt để ngăn cách với một mạch Trấn Quốc phủ.
Nhìn bọn người Phan Phượng, Diệp Hân Ngữ, Lâm Ngọc Kiệt ôm nhau, mà bọn người Vệ Đông Nguyên lại thờ ơ lạnh nhạt, Tần Lâm Quân nhíu mày, trong lòng thở dài một hơi.
Không khí bên trong đại sảnh lúc này đang rất ngột ngạt, ngay tại thời điểm Tần Lâm Quân vừa muốn mở miệng.
Chỉ thấy Triệu Quát mỉm cười nói:
- Tốt rồi, chư vị cũng vừa mới gặp loại tình huống này, nếu như huynh đệ Trấn quốc phủ chúng ta xen vào, vừa hay trúng tính kế của bọn họ, đến lúc đó bọn họ sẽ hoài nghi Diệp Hân Ngữ sâu hơn, các ngươi phải cẩn thận suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, cũng đừng trúng kế của Trần Bình.
Tần Lâm Quân trông thấy Triệu Quát đang tiêu trừ bọn họ ngăn cách, ánh mắt mang theo một tia cảm kích nhìn sang.
Nếu như lúc này là Tần Lâm Quân nàng nói, người Yến Châu một mạch rất có thể cảm thấy Tần Lâm Quân đang thiên vị người Trấn Quốc phủ, đến lúc đó rất có thể sẽ phản tác dụng, mà Triệu Quát thì không đồng dạng, hắn thuộc về người Yến Châu một mạch, nhưng những tướng lĩnh Trấn Quốc phủ đều tôn kính hắn, bởi vậy hắn khuyên giải mới là kết quả tốt nhất.
Sau khi Triệu Quát nói xong, Đỗ Thâm Hải ở bên cạnh cũng đứng lên nói với tất cả mọi người:
- Chư vị, có thể làm thủ hạ được thiếu chủ hiệu mệnh là một loại duyên phận, chúng ta đều là huynh đệ kề vai chiến đấu, tuyệt đối không thể phá hư cảm tình cùng thương tổn huynh đệ của mình.
Ánh mắt Đỗ Thâm Hải lộ ra sát khí nhìn về phía vài tướng lĩnh cao ngạo trước đó có thái độ đối với Yến Châu một mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận