Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 292: Phan Phượng Phản Nghịch (2)

Chỉ thấy Triệu Quát nói:
- Yên tâm đi thiếu chủ, trước đó đã để Phan Phượng tướng quân diễn cảnh phim này, mà Phan Phượng cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc mình làm, bởi vậy hắn mười phần nguyện ý phối hợp!
Lý Chính ở bên cạnh gật gật đầu:
- Phan Phượng tiếp theo có thể sẽ chịu một chút ủy khuất, nếu như lần này làm cho ba đại thế gia trúng kế, Phan Phượng sẽ lấy công đầu!
Lý Nho bên cạnh lộ ra ý cười nói:
- Tiếp theo chúng ta còn muốn diễn tiếp, nếu không rất khó để ba đại thế gia tin tưởng!
- Ừm!
Lý Chính tiếp tục nói:
- Mấy ngày nay bản vương sẽ an bài Hoa Hùng cố ý xuất hiện trước mặt Phan Phượng để trào phúng, mà lời đồn đãi, tin tưởng người ba đại thế gia sẽ giúp chúng ta lưu truyền!
- Ừm!
Tần Lâm Quân nhẹ gật đầu nói:
- Tối nay Tần Vương và ta lại bí mật đi một lần đến quân doanh Phan Phượng, nói rõ ràng cho hắn!
- Triệu Quát, Lý Nho các ngươi chuẩn bị động tác kế tiếp!
- Tuân lệnh......
Sau một ngày, Phan Phượng cùng Hoa Hùng nội đấu, Tần Vương thiên vị Hoa Hùng trách phạt Phan Phượng, mà Tần Lâm Quân bởi vì Tần Vương thế lớn lại không có mở miệng trợ giúp Phan Phượng, cuối cùng Phan Phượng nhận hết ủy khuất, lúc rời đi giống như xuất hiện vết rách cùng Tần Lâm Quân, tin tức này truyền khắp Uyên thành, khuếch tán đến bên trong mấy thành gần đó.
Sự kiện này rất nhanh truyền khắp bên trong Yến Quận, đặc biệt là Khôi Tinh thành. Trong phủ thành chủ Khôi Tinh thành, gia chủ ba đại thế gia cùng Hà Không Ngôn, Nhân Dương Phàm, Chu Vũ Dạ, các tướng lĩnh trọng yếu tề tụ. Chỉ thấy Hà Du Tín báo cáo tin tức thám tử Uyên thành mang tới.
Lúc này Chu Quế Tín trước đó bị thương đã khỏi hẳn, chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười thần bí mở miệng nói:
- Thám tử xác định khi Phan Phượng đi ra nhìn cũng không nhìn Tần Lâm Quân một chút!
Hà Du Tín kiên định nói:
- Đúng vậy, thám tử của chúng ta trước đó ở Yến Ưng phủ cũng đã lẫn thêm vào đội lão binh của Tần Lâm Quân, hắn vẫn luôn ở hiện trường, hoàn chỉnh nhìn rõ chuyện này!
- Há, xem ra kế sách của chúng ta cách thành công càng ngày càng gần!
Chu Vô Tận cười lạnh.
- Phan Phượng là một võ tướng có thực lực cường đại, lúc đầu lưu truyền thực lực hắn cùng Hoa Hùng của hai người tương đương, nhưng qua chuyện này để mặt mũi của hắn bị hạ thấp, Tần Vương thiên vị, Hoa Hùng chỉ chịu chút trách phạt, mà mình bị phạt nặng, mà chủ tử của mình càng trầm mặc không nói nhìn mình bị phạt, Phan Phượng nhận lấy ủy khuất lớn, ta cũng không tin Phan Phượng không bất mãn Tần Vương, bất mãn Tần Lâm Quân. Hiện tại Phan Phượng khẳng định xuất hiện vết rách cùng Tần minh, đây là một thời cơ tốt cho chúng ta hạ thủ!
Hà Dụng tiếp tục cười lạnh nói:
- Mấy ngày tiếp theo phái người cầm một số kim ngân tài bảo và một Niết Bàn quả bí mật tặng cho Phan Phượng!
- Nhìn xem Phan Phượng có chấp nhận hay không, nếu như tiếp nhận, vậy biểu thị chúng ta có thể tranh thủ mãnh tướng như Phan Phượng, đến lúc đó tận thế của Tần minh sẽ đến!
- Nếu như không nhận, chúng ta cũng sai người ta lộ ra hành tung, để Tần Vương cùng Tần Lâm Quân biết chúng ta tiếp xúc qua Phan Phượng, để chính bọn hắn đem lòng sinh nghi, vô luận có thành công hay không, chúng ta đã để Tần minh từ đó không phải một lòng!
- Ha ha!
Mọi người đều nhẹ nhõm nở nụ cười.
Mà ánh mắt Hà Không Ngôn lấp lóe tinh quang, lộ ra mỉm cười thần bí.
Mấy ngày kế tiếp, Phan Phượng bị thương có tu vi Tông Sư đỉnh phong chữa trị, rất nhanh đã khỏi hẳn. Mà bây giờ tại Uyên thành, lời đồn đại đều là tán thưởng Hoa Hùng tướng quân cường đại, mà đối với Phan Phượng tướng quân thì lại tràn đầy ý nhục nhã, rất nhiều người khinh thường Phan Phượng.
Trong trướng bồng chỉ có Phan Phượng cùng Lục Thất hai người, khi Phan Phượng nghe Lục Thất báo cáo bách tính lưu truyền lời đồn, tức giận đến toàn thân phát run, mà Lục Thất nhìn Phan Phượng thận trọng nói:
- Tướng quân, lại ngày hôm qua Hoa Hùng làm nhục tướng quân trước mặt mọi người, nói tướng quân là...
- Là cái gì!
Phan Phượng quay người giận trừng hai mắt nhìn Lục Thất!
Chỉ thấy Lục Thất run rẩy nói:
- Nói tướng quân cũng chỉ là thứ có tiếng không có miếng, đâu có tư cách sánh vai cùng hắn!
Phan Phượng nhất thời giận dữ nói:
- Tốt cho một Hoa Hùng, bản tướng quân cùng ngươi không đội trời chung!
Phan Phượng lập tức cầm lấy búa lớn muốn đi tìm Hoa Hùng tính sổ.
Lục Thất thấy thế vội vàng ngăn cản:
- Phan Phượng tướng quân không thể, nếu như lại đi tìm Hoa Hùng gây phiền phức, Tần Vương khẳng định sẽ còn thiên vị Hoa Hùng, đến lúc đó vẫn là tướng quân ngài ăn thiệt thòi thôi!
- Mà ngài quên thái độ Vương phi trước đó rồi sao, vương phi sẽ không giúp ngài!
Lục Thất nói tới chỗ này lộ ra vẻ mặt tràn đầy không phục cho Phan Phượng.
Phan Phượng nghe được Lục Thất nói, lập tức ngừng lại, Lục Thất ngẩng đầu nhìn Phan Phượng tản ra hàn ý, mặt mũi tràn đầy băng lãnh. Chỉ thấy Phan Phượng ném búa lớn xuống đất, một chân đá vỡ bàn. Sau đó chán nản ngồi dưới đất, ánh mắt tràn đầy oán hận!
Trầm mặc một hồi, Phan Phượng lạnh lùng nói:
- Ngươi đi đi, để bản tướng quân an tĩnh một hồi!
Làm Lục Thất nhìn Phan Phượng lộ ra ánh mắt oán hận, trong lòng vui vẻ!
Giả bộ tức giận nói:
- Tướng quân, Tần Vương và vương phi đối xử ngươi như thế, chúng ta đều nhìn ở trong mắt, quá không công bằng với tướng quân, trong khoảng thời gian này tướng quân vì bọn họ làm ra bao nhiêu công lao, nhưng bây giờ lại thiên vị Hoa Hùng, không công bằng đối đãi tướng quân, thuộc hạ đều nhìn không được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận