Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 758: Nói Chuyện Với Nhau (1)

Chỉ có phụ thân cùng đại ca của mình một mực trợ giúp mình, không ngừng thu hoạch linh dược nghĩ biện pháp để cho tu vi mình tăng trưởng, thế mà thân thể của mình căn bản chính là một cái động không đáy, thôn phệ tất cả linh vật, tu luyện linh khí vừa tiến vào trong cơ thể thì biến mất vô ảnh vô tung.
Tám năm!
Đã tám năm!
Lão thiên đáng chết, ngươi biết tám năm qua ta làm sao trôi qua không, tám năm qua ta bất cứ lúc nào đều tùy thời tùy khắc tu luyện, nhưng vì cái gì! Vì cái gì chẳng có tác dụng.
Đoàn Phổ đột nhiên nghĩ đến cảnh vừa rồi bị khuất nhục, hai mắt đỏ bừng, điên cuồng đập nện rễ cây bên người.
Mà giờ khắc này Đoàn Phổ có chút điên cuồng căn bản không có phát hiện phía sau hắn có một nam một nữ đang tò mò nhìn hắn điên cuồng đập cây.
Lý Chính nhìn Đoàn Phổ phía trước, tăng thêm trước đó hiểu rõ sự tích của Đoàn Phổ, cực kỳ giống một vị thiên tài nào đó kiếp trước kia hô ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng nên xem thường thiếu niên nghèo yếu.
Lý Chính nhất thời có chút hoài niệm mình trước kia, mình khi đó thuần khiết cỡ nào, chính vào tuổi thanh xuân, cao trung thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là vị thiên tài nhân vật chính này.
Nhưng nghĩ đến lúc sau, tên này nửa đêm đi mò thân thể tiểu cô nương người ta.
Chậc chậc chậc.
Phi!
Không biết xấu hổ!
Bản hoàng tử mười bốn tuổi cũng không có đi sờ qua thân thể Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu thị nữ đâu.
- Minh Nguyệt, ngươi nói khí vận người này hết sức kinh người.
Bên trong ánh mắt Lý Chính lóe qua lộng lẫy không rõ.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt cũng ngạc nhiên nhìn Đoàn Phổ đáp:
- Không sai, trong nháy mắt trước đó, ta nhìn thấy tình huống tương lai của người nọ trong một ngày.
Ngay khi Đoàn Phổ bị Đàm Mạn Lạc nhục nhã trước mặt mọi người, đi tới nơi này, sau đó đột nhiên muốn nhảy sông tự vận, lại không nghĩ rằng hắn chìm vào đáy sông trời đất xui khiến nhặt được một giới chỉ, mà trong giới chỉ này tồn tại linh hồn của một vị Thánh Vương cảnh, vừa hay linh hồn vị Thánh Vương cảnh này có thể giải phong thể chất của Đoàn Phổ.
- Phệ Diễm Ma Thể!
Cũng trở thành đệ tử của vị Thánh Vương này.
- Khá lắm!
Lý Chính thú vị nhìn Đoàn Phổ còn đang điên cuồng phát tiết lửa giận.
Lý Chính cho tới nay đều gặp phải không ít thiên tài gặp được kỳ ngộ, khí vận của bọn họ rất không tệ.
Không nghĩ tới vừa tới Trung Thiên vực không lâu đã gặp một vị, quả nhiên là siêu cấp đại vực, kỳ ngộ thiên tài không ngừng.
Vị Triệu Nhật Thiên kia có lẽ cũng là một vị.
Lý Chính nghĩ tới đây ánh mắt trở nên có chút thăm thẳm, hai vị đệ tử hạch tâm Xích Viêm thánh địa đồng thời xuất hiện tại Ngọc Lâm thành, tín hiệu này cũng không phải vì Đàm Mạn Lạc từ hôn, rất có thể là bởi vì Đạm Đài Chiếu đi vào Ngọc Lâm phủ.
Vậy thì rất có ý tứ.
Lý Chính nhìn Đoàn Phổ vẫn còn tiếp tục đập rễ cây, khóe miệng hơi hơi giương lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Lập tức có một ý niệm dâng lên trong đầu, Lý Chính trong nháy mắt đi vào đáy sông, tâm niệm quét qua toàn bộ đáy sông.
Mặt sông tuôn trào không ngừng như thường ngày, thế mà đáy sông vô tận thì có đầy vật liệu tài bảo rơi xuống đây bập bềnh, cuối cùng tất cả đều bị bùn bao phủ.
Ánh mắt Lý Chính cuối cùng ngưng tụ vào một giới chỉ thỉnh thoảng phát ra u lượng ám quang cách mình khoảng sáu mươi mét.
Sau cùng hai con mắt Lý Chính hơi mở, niệm lực vô cùng khủng bố phun trào phong ấn bên ngoài toàn bộ giới chỉ, không để cho linh hồn thể bên trong thức tỉnh.
Tâm niệm khẽ động, trong nháy mắt lại trở lại bên người Hoàng Phủ Minh Nguyệt, mở tay lộ ra giới chỉ thường thường không có gì lạ nói:
- Là cái này sao?
Hoàng Phủ Minh Nguyệt thấy thế đôi mắt đẹp sáng lên, mừng rỡ gật đầu.
- Không sai, cũng là cái này!
- Minh Nguyệt, nàng “Nhìn thấy” như thế nào trợ giúp Đoàn Phổ giải trừ thể chất của hắn không?
Lý Chính khẽ vuốt cằm, ánh mắt sâu kín nhìn Đoàn Phổ phía trước.
- Cái này rất đơn giản, lấy năng lực của bệ hạ hoàn toàn có thể nhẹ nhõm giúp hắn giải phong.
Bờ sông, hàng liễu, gió nhẹ mơn trớn ngàn vạn cành liễu rủ xuống, cành liễu màu xanh bóng nhẹ nhàng lưu động, một nam tử áo xanh thất hồn lạc phách đứng bên bờ sông.
Sắc mặt Đoàn Phổ tối tăm biến hóa, thỉnh thoảng oán giận tức giận, thỉnh thoảng cười khổ tự giễu.
Cuối cùng nhìn về giang hà phía trước, trong mắt đều là thần sắc dứt khoát.
Hôm nay bị Đàm Mạn Lạc làm nhục trước mặt mọi người, đã để Đoàn gia mất hết mặt mũi, lúc đầu phụ thân của mình bởi vì phế vật như mình ở trong Đoàn gia chịu đủ tranh luận, vị trí gia chủ lung lay sắp đổ.
Nếu như ba ngày sau, mình thật bị Đàm Mạn Lạc đến cửa từ hôn, mình chịu chút ủy khuất không tính là gì, thế nhưng phụ thân một mực bảo vệ mình sẽ nguy hiểm, sắc mặt mấy trưởng lão gia tộc đã sớm bị Đoàn Phổ nhìn thấu, đặc biệt là Nhị bá dã tâm bừng bừng kia, đã sớm thèm nhỏ nước dãi vị trí gia chủ của phụ thân.
Mình thật sự là một phế vật!
Đoàn Phổ hận những người cười nhạo mình, càng hận chính mình, nếu không phải mình vô năng, há có thể tới loại tình trạng hiện tại.
Để Đàm Mạn Lạc đến nhà từ hôn, không bằng mình chết đi cho khuất mắt.
Như thế phụ thân sẽ không lại bởi vì mình mà bị sỉ nhục, một khi mình chết đi, tất cả mọi chuyện hết thảy đều sẽ tiêu tán.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Đoàn Phổ hiện đầy vẻ tàn nhẫn, chân khí trong cơ thể vận hành, phong ấn kinh mạch của mình, trong nháy mắt kinh mạch bị phong bế, sắc mặt Đoàn Phổ tái nhợt lại không chút do dự nhảy xuống sông lớn.
- Có dũng khí đi chết, vì cái gì không có dũng khí đi báo thù, rửa sạch sỉ nhục?
Ngay tại thời điểm Đoàn Phổ bước một chân vào dòng sông, sau lưng vang lên một âm thanh chế giễu mà lạ lẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận