Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 410: Đám người Tần Lâm Quân chờ mong

Mà Triệu Quát cùng Vệ Đông Nguyên yên lặng liếc nhau, đều hơi thở dài ra một hơi nhỏ, tất cả mọi người biết sau lưng những thứ này ngoại trừ người của Dương Vương đang tuyên truyền còn có quan trọng nhất chính là Tần Trấn Hiên ở sau lưng trợ giúp, nếu như toàn bộ người Trấn Quốc phủ chống đỡ thiếu chủ thì tốt biết mấy, hoàn toàn có thể không cần để ý tới độc kế của Dương Vương, nhưng mà... Ai!
Bọn họ cũng không nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.
Tần Lâm Quân cũng biết các tướng lĩnh hiện tại nghiên về phía mình đều có chút dao động, làm sao có thể còn muốn được những lão tướng Trấn Quốc phủ chống đỡ đối mặt với áp lực của hoàng thất.
Tần Lâm Quân cảm nhận được mấy vị mưu sĩ đằng sau lộ ra thần sắc chán nản, yên lặng lắc đầu, nhưng nàng lại không có chút nào có cảm giác tuyệt vọng, bởi vì nàng biết có một người cũng không muốn tiếp tục thực hiện hôn ước này.
Mà người kia có đông đảo thủ hạ tài ba, khẳng định sẽ có biện pháp.
- Các ngươi cảm thấy Tần Vương muốn cho chúng ta tiến vào Yến Châu sao?!
Tần Lâm Quân nghĩ đến Lý Chính, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, quay người hỏi bọn người phía sau lưng.
Mà bọn người Triệu Quát khẽ động mí mắt, thế mà thần sắc sầu bi trong mắt vẫn không giảm.
Chỉ thấy Vệ Đông Nguyên thở dài nói:
- Coi như Tần Vương không nguyện ý, nhưng bị toàn bộ thế lực Hoàng tộc áp lực, Tần Vương tất sẽ phục tùng, nếu không hắn sẽ phân liệt với Hoàng tộc. Khó, khó lắm.
- Vậy cũng không nhất định, thủ hạ Tần Vương đông đảo yêu nghiệt người tài ba, có mấy người ngay cả ta đều không thể không bội phục, có lẽ thật sự có biện pháp!
Tinh thần Triệu Quát hiện tại toả sáng.
Hắn tin tưởng điện hạ mình, tin tưởng những nhân kiệt bên mình.
Mặc dù mình rất muốn trở về, nhưng tình huống hiện tại thì nên cùng vương phi đợi tại Trấn Quốc phủ mới tốt.
Diệp Hân Ngữ cũng ở bên cạnh gật đầu.
Vệ Đông Nguyên nhìn Triệu Quát, Diệp Hân Ngữ bên cạnh mình, ngay cả thiếu chủ đều có lòng tin dành cho mấy người Tần Vương, bên trong ánh mắt toát ra vẻ không tin.
Chẳng lẽ những thuộc hạ kia của Tần Vương thật lợi hại như vậy sao, nếu có thời gian quả thật muốn lĩnh giáo!
Đúng lúc này, Phương Tư Vũ vội vã từ dưới lầu vọt lên, mặt mũi tràn đầy ý mừng.
Mọi người quay đầu nhìn về phía Phương Tư Vũ đang mặt mũi tràn đầy hưng phấn, chỉ thấy Phương Tư Vũ tràn ngập hưng phấn nói:
- Thiếu chủ, tin tức tốt, chúng ta không cần đi Yến Châu.
- Cái gì?
Vệ Đông Nguyên ngạc nhiên nhìn Phương Tư Vũ.
Ánh mắt Tần Lâm Quân nhảy một cái, trong lòng lập tức nghĩ đến Tần Vương Lý Chính bên kia có động tác.
Quả nhiên Phương Tư Vũ cũng không thừa nước đục thả câu nói thẳng:
- Tần Vương tuyên cáo thiên hạ, nói đại tướng quân tạ thế không lâu, chập nhận thiếu chủ thỉnh cầu, hy vọng có thể ở Yến Châu nhiều chịu tang nửa năm, trong lòng Tần Vương rất cảm động, cảm nhận hiếu tâm của thiếu chủ, mà Tần Vương hắn, hắn...
Lời Phương Tư Vũ nói quá nhanh, hơi hơi ho một chút.
- Hắn thế nào?
Vệ Đông Nguyên nhìn Phương Tư Vũ ngừng lại vội hỏi.
Ánh mắt Tần Lâm Quân cũng lộ ra một tia vội vàng, nàng hiểu rõ chuyện quan trọng nhất là ở sau.
- Tần Vương nói lo lắng cho an nguy của thiếu chủ, phái người đến đây bảo hộ vương phi, chờ nửa năm sau đồng thời tiếp thiếu chủ về Yến Châu.
- Phái người bảo hộ thiếu chủ?
Vệ Đông Nguyên thật kinh kêu to, cảm giác không thể tin được.
Làm sao có thể, Tần Vương làm sao có thể sẽ phái người đến trợ giúp thiếu chủ.
- Ừm, không sai!
Phương Tư Vũ kiên định nói.
Tần Lâm Quân, Triệu Quát, Diệp Hân Ngữ ba người thì lộ ra mỉm cười.
Quả nhiên, khí phách của Tần Vương thật khiến người ta bội phục.
Các nàng từ trong tin tức Phương Tư Vũ mang tới lập tức hiểu rõ Lý Chính vì sao làm như thế.
- Xem ra chúng ta chỉ có thời gian nửa năm!
Triệu Quát nhìn hướng dân chúng phía dưới còn đang nghị luận về hôn ước lộ ra nụ cười lạnh lùng.
- Nửa năm đã đủ rồi!
Tần Lâm Quân cũng trở về đến bên cạnh cột lầu, ngữ khí mười phần tự tin, nhìn qua mấy thám tử lén lén lút lút trong đám người phía dưới.
- Tần Vương khẳng định biết rõ nói thực lực của chúng ta bây giờ không thể áp chế Tần Trấn Hiên mới phái người đến đây trợ giúp.
Diệp Hân Ngữ quét sạch vẻ sầu bi trên mặt.
- Đúng đúng!
Mặt mũi Phương Tư Vũ tràn đầy ý cười, toàn thân nới lỏng.
Bởi vì mặc kệ Tần Vương phái người nào đến, đều là một sự giúp đỡ lớn, bọn họ hiểu rất rõ những thủ hạ tài ba kia của Tần Vương.
Trong mấy người hiện tại chỉ có Vệ Đông Nguyên còn đang hoài nghi, hắn làm sao cũng không thể tin được là Tần Vương thật sẽ phái người đến trợ giúp, dù sao bọn họ có thể là địch nhân, hắn phái người tới rất có thể có vấn đề.
Vệ Đông Nguyên nhìn bầu không khí mọi người nhẹ nhõm, không khỏi muốn nhắc nhở một chút, để bọn hắn chú ý người Tần Vương sẽ nguy hại cho bọn họ.
Phương Tư Vũ nhìn Vệ Đông Nguyên muốn mở miệng, không khỏi nói:
- Vệ huynh có phải cảm thấy Tần Vương phái người đến đây sẽ không có hảo tâm hay không?
Vệ Đông Nguyên thấy bọn người Phương Tư Vũ nhìn mình, đã đoán được suy nghĩ trong lòng mình, không khỏi nghiêm túc nói:
- Thiếu chủ, chúng ta còn cần cẩn thận,
Tần Lâm Quân nhìn vẻ mặt Vệ Đông Nguyên không tín nhiệm người Tần Vương phái tới, khẽ lắc đầu nói:
- Vệ tiên sinh, ta hiểu rõ ngươi không tín nhiệm Tần Vương, mà chúng ta cũng sẽ không tin tưởng Tần Vương, nhưng lần này ngươi yên tâm, Tần Vương tuyệt đối thật tâm thật ý muốn trợ giúp chúng ta.
- Vì sao?
Vệ Đông Nguyên không nghĩ tới thiếu chủ nói như vậy, cau mày hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận