Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 817: Ngự Tâm Cương Vực

Bởi vì trận chiến đầu tiên này phi thường quan trọng, muốn đem toàn bộ chiến trường đặt ở bên trong Ngự Tâm cương vực.
......
Bên trong Nghiễm Dương cự thành, Trang Chu, Lữ Bố, Tuân Úc, Triệu Quát, Cao Thuận, Tịnh Lang quân đoàn, Hãm Trận Doanh và tinh binh liên tục không ngừng truyền tống đến, nhân tài nội chính xuất hiện bên trong Nghiễm Dương thành, không ngừng thế chỗ thủ quân lúc đầu.
Trong phủ thành chủ, Lữ Bố, Tuân Úc, Triệu Quát cùng Thành chủ Nghiễm Dương thành trước kia Ngô Dương và các cao tầng tiến hành giao tiếp.
Trang Chu đang bố trí các loại đại trận cho Nghiễm Dương cự thành, Cao Thuận tọa trấn cổng thành.
Ngô Dương và các vị quan lớn cấp cao, trong lòng không cam nhìn cường giả Đại Tần tới.
Đổng Thiên Giang và một nhóm võ tướng nhìn về phía Lữ Bố tản ra khí tức chí cường giả, trong lòng chấn động không gì sánh nổi, người này chính là Đại Tần Phiêu Kỵ đại tướng quân Lữ Bố à, quả thực đem cường giả hai chữ khắc vào thực chất, vẻn vẹn ngồi ở chỗ đó, một cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt đập vào mặt, làm hô hấp bọn hắn đều ngưng trệ.
Quá kinh khủng.
Còn tốt không giao thủ với hắn.
Theo tu vi càng cao, khí tức càng ngày càng kinh khủng, mắt hổ Lữ Bố liếc nhìn bọn họ một chút, nhất thời để những người này lông tơ dựng thẳng, sinh không nổi một tia chiến ý.
Ngô Dương thầm thở dài một hơi, cho dù có không cam chịu cỡ nào chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, hết thảy cũng là vì đại cục.
Khi hắn trông thấy Lữ Bố, Tuân Úc, Triệu Quát những tướng lĩnh khí thế cường đại, nổi bật bất phàm liền hiểu rõ, nếu thật giao chiến cùng Đại Tần hoàng triều, Nghiễm Dương cương vực bọn họ chưa hẳn có thể đỡ nổi.
- Lữ tướng quân, Nghiễm Dương cương vực thì giao cho các ngươi, Ngọc Tâm thánh địa hết thảy chiếm lĩnh ba thành tại Nghiễm Dương cương vực, lấy thế lực của các ngươi, có thể nhẹ nhõm giải quyết bọn họ.
- Có thể liên minh cùng chư vị Đại Tần kề vai chiến đấu là chuyện may mắn của chúng ta.
Ngô Dương bày vẻ mặt vui cười khách khí nói với bọn người Lữ Bố.
Đối mặt Ngô Dương thức thời, Lữ Bố đương nhiên sẽ không mặt lạnh, có chút hiền lành nói:
- Ngô thành chủ yên tâm, chỉ là ba thành, dễ như trở bàn tay.
Ngô Dương cười to:
- Ha ha, nhìn thấy Lữ tướng quân cùng quan viên Đại Tần, chúng ta há không yên lòng.
Ngàn tỉ dặm cương thổ Ngự Tâm cương vực bên trong mấy tháng này diễn ra chiến hỏa liên miên, đặc biệt là xung quanh thành trì, đánh cho núi lở đất nứt, một vùng phế tích.
Bên trong Ngự Tâm cự thành, thống soái Tuyết Mộ Hoàng triều phái tới đối địch tên Tư Không Minh.
Bây giờ hai mươi ba tòa đại thành toàn bộ Ngự Tâm cương vực chỉ còn lại có sáu thành thuộc về Tuyết Mộ Hoàng triều, mười bảy tòa thành trì bị Ngọc Tâm thánh địa đánh hạ, tình huống hơi có vẻ nguy cấp.
Ngự Tâm cự thành, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập bên bờ cửa thành, tường thành cứng rắn như sắt cao lớn vĩ rộng rãi đều dính đầy vết tàn của vũ khí, từng mảnh từng mảnh vết máu phơi khô dán ở trên tường, bên trong phạm vi thành tám dặm trước cửa đều là phế tích dư âm giao chiến.
Trên cửa thành, nguyên một đám thủ quân người mặc khải giáp dính đầy máu tươi, ánh mắt lạnh nhạt vô tình nhìn chăm chú phía trước.
Làm đại thành quan trọng nhất Ngự Tâm cương vực, quyết tâm của Ngọc Tâm thánh địa đánh hạ Ngự Tâm cự thành vô cùng mãnh liệt, bởi vậy chém giết ở Ngự Tâm cự thành thảm thiết nhất, một nửa chủ lực song phương đều tề tụ ở nơi đây.
Trên cổng thành, Tư Không Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ áo choàng trắng như tuyết bay múa theo gió, tóc đen đầy đầu trong gió dữ tợn như một con sư tử cuồng ngạo, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chăm chú nơi xa.
Lúc đầu, đại quân Ngọc Tâm thánh địa một mực trú đóng ở ngoài ba mươi dặm đang chậm rãi rút quân, lui lại đến bên ngoài đại thành ba trăm dặm, bây giờ đã đổi tên thành Ngọc Tâm thành.
Ánh mắt tướng lĩnh phía sau Tư Không Minh đầy băng lãnh, xung quanh sát ý cơ hồ ngưng kết, đặc biệt là ba vị chủ tướng quân đoàn, thân thể vô cùng to lớn ẩn chứa lực lượng nổ tung, trong hư không phía sau bọn họ có thân thể quân hồn to lớn như ẩn như hiện quấy hư không.
Trong đó một vị võ tướng thân thể vô cùng cường tráng, tựa như một đầu bạo hùng đứng thẳng tiến về phía trước một bước, dò hỏi, tiếng như chuông lớn.
Người này tên Triệu Mãnh Hùng, chủ tướng Tuyết Hùng quân đoàn tiếng tăm lừng lẫy của Tuyết Mộ Hoàng triều.
- Đại soái, Ngọc Tâm thánh địa hiện tại vội vàng lui binh, chúng ta phải chăng có thể truy kích.
Ánh mắt chúng tướng cũng đang nhìn hướng Tư Không Minh, chờ đợi quyết định của hắn.
Tư Không Minh nhìn không trung phía xa chấn động, khí thế vô hình trên bầu trời xoay quanh ở trên bầu trời, hiển nhiên có cường giả Thánh Võ cảnh giấu ở trong đó, chấn nhiếp bọn họ.
Tư Không Minh lộ ra một tia vẻ khinh thường, nếu không phải bởi vì Đại Tần hoàng triều đột nhiên xuất hiện, hiện tại sớm đã là thời điểm phản kích.
Nhưng Tư Không Minh vẫn thản nhiên nói:
- Không thể, tùy bọn hắn đi thôi, để tránh Ngọc Tâm thánh địa cố ý lộ ra giả tượng muốn để cho chúng ta ra khỏi thành, nếu như thời khắc này bị mai phục, Ngự Tâm cự thành bị đoạt, vậy chúng ta sẽ trở thành tội nhân của Tuyết Mộ Hoàng triều.
- Tuân lệnh!
Chúng tướng nghe được lời Tư Không Minh nhàn nhạt lại tràn ngập ngưng trọng, sắc mặt ngưng tụ, ánh mắt không còn quá mãnh liệt.
Ngọc Tâm thánh địa lui binh, tất cả mọi người biết, hiện tại triều đình đã kết minh cùng Đại Tần hoàng triều, Đại Tần hoàng triều càng đáp ứng phái binh trợ giúp Ngự Tâm cương vực, nếu ở thời khắc mấu chốt này mình trúng kế của Ngọc Tâm thánh địa, mất đi Ngự Tâm cự thành, kia thật là tội nhân thiên cổ.
- Hạng Vũ kia thật sự mạnh như vậy sao?
Một tên võ tướng bộ dạng anh tuấn uy vũ, ánh mắt hiện lên màu băng lam biến ảo không ngừng, ngữ khí còn mang theo một tia không thể tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận