Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 842: Hai Phe Thế Lực Tâm Tư (1)

Mà dưới ánh mắt của năm vị Chí Tôn còn thừa lại của Ngọc Tâm thánh địa đang sợ hãi cùng cực, toàn thân Lữ Bố càng tách ra huyết sắc ma quang ngút trời, xích khí bao phủ hư không, toàn bộ Đông Lăng thành ngưng kết, từng bước một đạp xuống Đông Lăng thành.
Mỗi một bước chân rơi xuống, thiên địa chấn động, hư không nổ tung, một vị Chí Tôn đột nhiên nổ tung.
Một bước một Chí Tôn chết.
- Hô!
Khi tất cả Chí Tôn bị Lữ Bố đánh chết, ánh mắt liên minh đại quân vô cùng cuồng nhiệt nhìn về phía bóng người vĩ ngạn trên bầu trời.
Tiếng rít rào bài sơn đảo hải chấn động trời cao.
- Bá Vương!
- Bá Vương!
- Bá Vương!
- Chiến ma!
- Chiến ma!
- Chiến ma!
Long Kiếm, Hỏa Luyện, Hàn Lẫm những cường giả Tuyết Mộ Hoàng triều nguyên một đám kính úy nhìn lên không.
Bá Vương Hạng Vũ.
Chiến Ma Lữ Bố.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ làm rung động toàn bộ Lăng Thiên vực, chấn kinh vô số thế lực.
- Hôm nay, đã định trước bọn họ sẽ được hậu thế ghi khắc!
Mặt mũi Hỏa Luyện tràn đầy rung động nói, trong mắt không chỉ là hoảng sợ, còn là hâm mộ.
Bên trong hư không, Hạng Vũ phát ra vô địch bá ý cùng Lữ Bố tràn ngập sát khí đỏ sậm liếc nhau, đều lộ ra một tia chiến ý thống khoái.
Mà trên cửa thành, đệ tử Ngọc Tâm đệ tử thánh địa thảm bại còn chưa chờ bọn họ thoát đi khỏi Đông Lăng thành liền đã bị Long Kiếm và mấy Đại Chí Tôn xuất thủ, toàn bộ đều bị đánh chết.
......
Trong vòng một ngày, tin tức Đông Lăng thành bị liên minh đại quân công phá cấp tốc, truyền khắp toàn bộ Nam Vực.
Nhất thời từng đạo từng đạo khí tức đáng sợ lưu động trong các thế lực, hiển nhiên bọn họ cũng bị chiến tích nghịch thiên của Hạng Vũ và Lữ Bố làm cho rung động.
- Đây là thực sự sao?!
- Bọn họ còn là người sao!?
Nguyên một đám thế lực lộ ra ánh mắt hoảng sợ, nhìn về phía truyền người đến tin tức.
Thật có người có thể lấy nửa bước Thánh Võ cảnh nghịch sát cường giả Thánh Võ cảnh.
Hơn nữa còn là Thánh Võ cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa còn là hai người.
Hai người quả thật không thèm nhìn đến khoảng cách tu vi, đều là một mình lấy tu vi nửa bước Thánh Võ cảnh đơn sát cường giả Thánh Võ Cảnh đỉnh phong.
Những cường giả tiến đến quan sát chiến đấu giờ phút này vẫn chưa thể bình phục được sự rung động trong lòng.
Trước đó một Hạng Vũ đánh bại Hoàng Viêm Khuê còn chưa tính, coi như Đại Tần hoàng triều được trời ưu ái, nắm giữ một vị chiến tướng cấp nghịch thiên, nhưng bây giờ, mẹ nó, lại xuất hiện thêm một tên Lữ Bố.
Coi như bọn họ phỏng đoán Lữ Bố cũng rất mạnh, nhưng không nghĩ tới mạnh như vậy, khủng bố như vậy, không hợp thói thường như thế.
Bọn họ ngoại trừ cảm thấy vô cùng kính sợ Hạng Vũ cùng Lữ Bố ra, trong lòng đột nhiên toát ra một suy nghĩ điên cuồng, chính là gia nhập vào Đại Tần.
Coi như không thể gia nhập Đại Tần, cũng tuyệt đối không nên đắc tội Đại Tần.
Mà Ngọc Tâm thánh địa nhận được tin tức này, cảm giác vô cùng kinh sợ, nguyên một đám khí thế ngút trời, phẫn nộ đồng thời cảm nhận được một cỗ hàn ý thật sâu.
Đại Tần này rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Mà bên trong Ngự Tâm cự thành, Tư Không Minh mấy người nghe được tin tức cực kỳ chấn động này, trong lòng mười phần mừng rỡ, nhưng tâm tình lại trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Tin tức đại phá Đông Lăng thành lại xa xa không có rung động bằng việc Hạng Vũ, Lữ Bố hai người nghịch chiến chém giết cường giả Thánh Võ cảnh đỉnh phong.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Các đại thế lực Lăng Thiên vực bị chấn động mạnh.
Trên cửa thành Ngự Tâm cự thành, Tư Không Minh gác tay mà đứng, một cơn gió mát nhàn nhạt lướt nhẹ qua lại mang theo một chút mùi máu tươi.
Mùi tanh nhàn nhạt một đường liên miên bay thẳng đến năm trăm dặm bên ngoài Ngọc Tâm thành.
Ngọc Tâm thánh địa bên trong Ngọc Tâm thành khác biệt với ở Đông Lăng thành, bọn họ phòng thủ đồng thời cũng sẽ phản kích.
Mấy vị trưởng lão chỉ huy đội ngũ tinh anh không ngừng đánh lén đại quân Tuyết Mộ Hoàng triều lui tới trong năm trăm dặm.
Phạm vi năm trăm dặm này trở thành trọng địa giết chóc của Tuyết Mộ Hoàng triều và Ngọc Tâm thánh địa, chiến đấu vô cùng hỗn loạn, binh lính một đội một đội bị đệ tử Ngọc Tâm thánh địa chặn giết, trời cao nhuốm máu, cường giả kịch chiến.
Đây cũng là nhiều lần đấu tranh trong một tháng, máu của mấy chục vạn binh sĩ và đệ tử Ngọc Tâm thánh địa vẩy vào trên chiến trường năm trăm dặm này.
Mấy vị đại tướng đứng thẳng bên cạnh sau lưng Tư Không Minh, một vị tướng lĩnh trung niên bước ra, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng, người này là đại tướng tiếng tăm lừng lẫy của Tuyết Mộ Hoàng triều: Phùng Triển Hồng.
- Tư Không tướng quân, Đông Lăng thành đã bị phá, đông tuyến phòng ngự của Ngọc Tâm thánh địa sắp sụp đổ, Ngọc Tâm thánh địa thế tất phân ra một bộ thực lực ngăn cản liên minh đại quân phía đông, mà lấy thực lực Đại Tần hoàng triều phái ra, bọn họ chí ít phái ra thực lực hai đại chủ phong tiến về đó.
- Cơ hội của chúng ta đến rồi.
Phùng Triển Hồng nói xòn giữa nhìn về phương hướng Ngọc Tâm thành, một cỗ sát cơ nghiêm nghị bập bềnh trong không khí.
Mà mấy vị đại tướng Triệu Mãnh Hùng cũng khẽ động hai con mắt, từng sợi khí tức huyết sát đáng sợ tràn ngập quanh thân bọn họ.
- Như thế rất tốt, ta đã sớm muốn đánh nát cái xác rùa đen này của Ngọc Tâm thành, đánh vỡ Ngọc Tâm thành, lão tử ngược lại muốn nhìn xem người Ngọc Tâm thánh địa còn có thể tránh đi đâu.
Sát khí Triệu Mãnh Hùng kinh người, hung sát la to.
Mà mấy vị tướng lĩnh xung quanh trịnh trọng gật đầu, Ngọc Tâm thành bị Ngọc Tâm thánh địa phòng thủ như thùng sắt, mấy lần câu dẫn bọn họ xuất hiện, lại luôn có thể bị bọn họ kịp thời phát hiện.
Tư Không Minh nghe mấy vị tướng lĩnh sau lưng có chút hưng phấn nói, gió lạnh thổi qua gương mặt bình tĩnh, trong ánh mắt không có hưng phấn khi phòng ngự phía đông bị công phá, lại chỉ có một tia lo nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận