Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 940: Xuất Binh (1)

- Tích!
Sau đó, bàn quay quen thuộc xuất hiện trong đầu Lý Chính, bốn khu vực lớn cấp tốc chuyển hóa thành màu cam.
- Bắt đầu!
Sau đó kim đồng hồ cấp tốc xoay tròn bên trong đĩa quay màu cam, một đạo một đạo bóng người màu cam hiện lên.
Bóng người thứ nhất:
“Chuy ngưu hưởng tráng sĩ, nhổ cách dưỡng kỳ tài. Bắt sổ sách phương kinh tránh, Tần Kim đã ám tới. Tinh kỳ dời Mạc Phủ, bụi gai mạn bụi đài. Bộ khúc lờ mờ tại, còn có thể lời nói quách mở.”
Bóng người thứ hai:
“Khai bình tồi phong hãm trận, sở hướng tất khắc, trí dũng không ở trung hạ sơn, mà công khiêm tốn, thiện cầm công danh, là người có công lớn. Thân áo nhật nguyệt như Vương giả, có thể nói cực thịnh.”
Nhân ảnh thứ ba:
“Lòng son dạ sắt thề báo thù, càng Giang Thảo Tặc chết mới nghỉ; Đông Ngô không niệm gió đông huệ, vạn cổ Giang Triều nuốt hận chảy.”
Nhân ảnh thứ tư.
“Đi Quan Mông Điềm làm Tần xây Trường Thành đình chướng, hố Sơn Nhân cốc, thông trực đạo, cố nhẹ bách tính lực rồi. Phu Tần Chi Sơ diệt chư hầu, thiên hạ chi tâm chưa định, di người bị thương không sưu, mà yên ổn là danh tướng, không lấy lúc này cường gián, chấn bách tính chi cấp bách, dưỡng lão tồn cô, vụ tu chúng thứ chi cùng, mà a hứng thú công, này hắn huynh đệ gặp giết, bất diệc nghi hồ! Gì chính là tội địa mạch quá thay?”
“Vì Tần mở mang bờ cõi, bắc mị Hung Nô, theo bờ sông, bởi vì sơn cố, xây Du Trung.”
Bóng người thứ năm:
“Đường thể uy chấn di hoang, khiển trách phong vực giả, cũng có Hổ Thần làm nha cách. Được đến mấy ngàn vạn dặm, nghèo lấy khác biệt đấu, săn bắt này quốc từ lộc lợn không sai, có thể nói chọn giá trị kỳ tài dư!.”
Nhìn giới thiệu vắn tắt bốn đạo nhân ảnh, Lý Chính thở một hơi thật dài, lại đến thời gian lựa chọn khó khăn.
Chiến Quốc Lý Mục, Đại Minh Thường Ngộ Xuân, tam quốc Quan Vũ, Tần triều Mông Điềm, Đại Đường Tiết Nhân Quý.
Có chút may mắn và ảo não, may mắn là mấy vị thống soái trước kia mình rất muốn triệu hoán vẫn còn, ảo não chính là mấy người trước kia, tỷ như Quan Vũ.
Không phải Quan Vũ không đủ mạnh, mà mấy người kia quá chói mắt.
Không nói trước Triệu quốc Võ An quân Lý Mục, Mông Điềm, Đại Minh Thường Ngộ Xuân, Đại Đường Tiết Nhân Quý đều là mãnh tướng nhất đẳng, mà đều là thống soái đại danh đỉnh đỉnh, so với bọn họ, Quan Vũ thật sự có chút không đủ.
Đến mức lựa chọn cái gì, trong lòng Lý Chính đã có tính toán, giống Hạng Vũ cùng Lữ Bố loại tuyệt thế mãnh tướng trùng phong ra trận này, cần phải có người ở phía sau điều hành đại quân, đặc biệt là cấp bậc quân sự chiến tranh lớn loại này, tấn công có lực, mà phòng ngự không đủ.
Bởi vậy Lý Mục cũng là mục tiêu mà Lý Chính lựa chọn, thống soái công thủ đều là đỉnh phong.
- Hệ thống, lựa chọn Lý Mục.
- Tích!
- Chúc mừng kí chủ thu hoạch được đỉnh phong nhân kiệt: Lý Mục.
- Giọt, kí chủ phải chăng tiếp tục triệu hoán nhân kiệt?
- Tạm thời bảo tồn hai lần triệu hoán nhất lưu nhân kiệt.
- Tuân lệnh!
Ánh mắt Lý Chính lấp lóe, mặc dù nói thế lực ngoại vực sẽ đến đến Lăng Thiên vực, nhưng Đại Tần hoàng triều hiện tại quan trọng nhất chính là đánh hạ Lăng Thiên vực, mà không phải tấn công thế lực ngoại vực, đến lúc đó có thể triệu hồi ra nhân kiệt có tính nhắm vào lưu cho bọn hắn.
- Đại Tần Lý Mục gặp qua chư vị đồng liêu.
Khi Hoa Hạ nhân kiệt nhìn thấy Lý Mục, vị trung niên nhân tuấn lãng này hướng bọn họ tự giới thiệu mình, dáng người cao lớn lại không thô kệch, giống như ưng trong đêm tối, lãnh ngạo cô độc thanh tĩnh nhưng lại thịnh khí bức người, để chúng Hoa Hạ nhân kiệt biết người này chính là Lý Mục đại danh đỉnh đỉnh.
- Đại Tần Tôn Vũ.
- Đại Tần Hạng Vũ.
- Đại Tần Lữ Bố.
- Đại Tần Từ Thế Tích.
- Đại Tần Trần Bình.
- Đại Tần Lý Nho.
- Đại Tần Chương Hàm.
- Đại Tần...
Từng người tự giới thiệu mình cho Lý Mục.
Chỉ có người cuối cùng đứng thẳng nhìn Lý Mục với sắc mặt cực kỳ phức tạp nói:
- Đại Tần Triệu Quát....
Mọi người nhất thời yên tĩnh, nhìn Lý Mục cùng Triệu Quát sóng vai đối lập trong đường viện, một cỗ bầu không khí không nói được quay xung quanh ở giữa Lý Mục cùng Triệu Quát, bọn họ đều hiểu quan hệ kiếp trước giữa bọn hắn, cái này cần chính bọn hắn giải quyết.
Trong mắt Triệu Quát lộ ra áy náy tự trách, khẽ cúi đầu, là áy náy đối với Triệu quốc, để lúc ấy Triệu quốc mạnh mẽ nhất triệt để suy yếu.
Lý Mục nhìn Triệu Quát biểu lộ, ánh mắt lộ ra một tia cảm khái, cuộc chiến Trường Bình (*) không chỉ có hủy diệt ý chí cường quốc của Triệu quốc, càng một lần hành động hủy diệt vinh dự thiên tài chói mắt nhất Triệu quốc trước kia.
[* Trận Trường Bình là trận đánh lớn giữa nước Tần và nước Triệu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc diễn ra từ năm 262 TCN đến năm 260 TCN. Cả hai bên đều thay chủ tướng chỉ huy quân đội và kết quả quân Tần đánh bại quân Triệu, giết hơn 45 vạn quân Triệu]
Rất nhiều người đều hiểu trách nhiệm của Trường Bình chi chiến không ở chỗ Triệu Quát, mà là ở nội bộ Triệu quốc, phải biết lúc ấy chủ tướng Tần quốc thế nhưng là vị kia, mà nội bộ Triệu quốc...
Chỉ thấy Lý Mục đưa tay vỗ vỗ bả vai Triệu Quát:
- Kiếp trước không thấy phong thái Triệu Quát ngươi, đương thời không biết có thể có thể kiến thức.
Thân hình Triệu Quát run lên, hắn từ trong miệng đồng liêu hậu thế đã sớm biết tài năng của Lý Mục, tướng lĩnh kiệt xuất nhất Đông Phương Lục Quốc, cùng Bạch Khởi, Vương Tiễn, Liêm Pha tịnh xưng ‘Chiến Quốc bốn đại danh tướng’, chỉ câu nói ‘Lý Mục chết, Triệu quốc vong’ đã đủ để hiểu, rất được binh lính và nhân dân kính yêu, có uy vọng cao thượng, đáng tiếc nếu không phải hắn, Triệu quốc có lẽ còn sẽ xuất hiện một phen cảnh tượng khác.
Triệu Quát ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Lý Mục chăm chú nhìn mình sáng ngời không có không làm bộ, trong lòng thở một hơi thật dài, khi đồng liêu Hoa Hạ càng ngày càng nhiều, mình cũng nên đối mặt bọn hắn, chuyện kiếp trước sớm đã tan thành mây khói, một thế này nhất định muốn chứng minh chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận