Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 411: Xuất phát (1)

- Tần Vương hắn cũng không muốn để thiếu chủ tiến về Yến Châu, mà Tần Vương cũng không muốn đắc tội thế lực Hoàng tộc, bởi vậy biện pháp giải quyết của hắn đặt ở chúng ta nơi này, Tần Vương hiểu rõ hiện tại thế lực của chúng ta áp chế không nổi Tần Trấn Hiên, các lão tướng bên trong Trấn Quốc phủ rất có thể trợ giúp Tần Trấn Hiên bức thiếu chủ đi tới Yến Châu, cho nên hắn mới sẽ phái người đến trợ giúp chúng ta.
Triệu Quát giải thích.
- Thế nhưng, Tần Vương để thiếu chủ lưu lại nơi này nửa năm không phải đã đủ rồi sao!
Vệ Đông Nguyên vẫn còn có chút không cam lòng nói.
- Tần Vương để thiếu chủ lưu lại nơi này nửa năm, thiếu chủ có thể lưu lại nơi này nửa năm à, không nói người của hoàng thất thúc giục, tăng thêm Tần Trấn Hiên ảnh hưởng, bên trong Trấn Quốc phủ căn bản không nguyện ý vì thiếu chủ mà ngăn chặn áp lực các đại thế lực, bởi vậy Tần Vương mới phái người đến đây trợ giúp thiếu chủ, hiệp trợ thiếu chủ toàn lực đánh bại Tần Trấn Hiên, thu hoạch được trong ngoài Trấn Quốc phủ tán đồng, cứ như vậy, coi như Hoàng tộc bức bách, trấn quốc phủ chúng ta trên dưới đồng lòng, căn bản không cần e ngại bọn họ.
- Thì ra là thế!
Vệ Đông Nguyên nghe Triệu Quát phân tích, ngầm thừa nhận gật đầu.
Chỉ thấy Diệp Hân Ngữ đột nhiên có chút lo lắng nói:
- Thiếu chủ, Dương Vương khẳng định không hi vọng chúng ta lưu lại nơi này, Dương Vương có thể chặn giết người Tần Vương phái tới hay không?
Nghe được lời Diệp Hân Ngữ, tính cả Vệ Đông Nguyên đều nở nụ cười.
Tần Lâm Quân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Hân Ngữ, cười nói:
- Nếu thật là như thế thì quá tốt rồi!
- Hả?
Diệp Hân Ngữ nhìn bọn người Triệu Quát lộ ra ý cười, đột nhiên cảm thấy mình hỏi một vấn đề rất ngu.
Đúng lúc này Triệu Quát híp mắt nói:
- Cũng không biết lần này Tần Vương lại phái người nào đến?
- Nếu như là Lữ Bố tướng quân hoặc là Vũ Văn Thành Đô tướng quân thì tốt!
Phương Tư Vũ ý nghĩ hão huyền nói.
Lập tức nhận được ánh mắt như nhìn thằng ngốc từ mấy người Tần Lâm Quân, Triệu Quát, Diệp Hân Ngữ.
- Hắc hắc, đây không phải suy nghĩ một chút thôi sao?
Phương Tư Vũ cũng cảm thấy không có khả năng, lúng túng sờ chóp mũi.
- Mặc kệ người nào đến, chúng ta rất nhanh sẽ biết, mà chúng ta bây giờ muốn làm...
Tần Lâm Quân đứng trên lan can, toàn thân từ trong ra ngoài tản ra khí tức anh tuấn uy vũ.
- Chính là đánh tan kế hoạch của Tần Trấn Hiên, được những lão tướng bên trong Trấn Quốc phủ tán đồng.
- Vâng!
Mọi người ứng tiếng đáp lại.
......
Trong lúc tin tức Tần Vương tuyên bố đang nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Đại Hiên hoàng triều. Lúc này trong phủ Tần Trấn Hiên ở Thanh Dụ phủ, Tần Trấn Hiên đang mặt mũi tràn đầy ngông cuồng nhìn vũ nữ mặc y phục diễm lệ đang giãy dụa vòng eo mê người.
Bên cạnh là các mưu sĩ tướng lĩnh thủ hạ, lúc này bọn họ cũng một mặt chúc mừng.
Không sai, đúng là chúc mừng, bọn họ đang ăn mừng việc Tần Trấn Hiên sắp trở thành chủ nhân Trấn Quốc phủ.
Đến khi đám vũ nữ tạm thời dừng lại, Tần Trấn Hiên cầm chén rượu lung la lung lay đứng lên, cao giọng nói với tất cả mọi người:
- Chư vị ái tướng, không nghĩ tới lần này hoàng thất vậy mà giúp chúng ta đại ân, ha ha.
Mà một số mưu sĩ tướng lĩnh phía dưới liên tục ứng tiếng nói:
- Là công tử hồng phúc tề thiên, hoàng thất chỉ bất quá đánh bậy đánh bạ làm một chuyện tốt!
- Tần thiếu chủ sớm nên đi đến Yến Châu, chủ nhân Trấn Quốc phủ nhất định là công tử.
- Không sai, chúng ta kính công tử một chén!
- Kính công tử một chén!
Mọi người liên tục nâng chén kính Tần Trấn Hiên.
- Ha ha, chư vị mời, chư vị trung tâm bổn công tử, bổn công tử sẽ không quên, đến lúc đó từng người đều có trọng thưởng, tất sẽ không bạc đãi các ngươi.
- Đa tạ công tử!
Mọi người lập tức lộ ra sắc mặt hưng phấn, từng người đều đang rất mong chờ.
Theo tiếng nhạc vang lên, toàn bộ đại sảnh lâm vào bầu không khí ồn ào sung sướng.
Ngay tại thời điểm Tần Trấn Hiên khoa trương lâng lâng, một người vội vã chạy đến bên người Trần Bình, lo lắng nói mấy câu bên tai Trần Bình.
- Cái gì!
Trần Bình đột nhiên đứng lên, kinh ngạc hô.
Mà người bên cạnh hơi giật mình nhìn Trần Bình luôn luôn bình tĩnh thế mà thất thố. Sau đó tất cả mọi người trong phòng cũng nhìn thấy bộ dáng Trần Bình thất thố.
- Trần Bình, xảy ra chuyện gì rồi?
Tần Trấn Hiên nhìn Trần Bình đột nhiên đứng lên, trong lòng cũng một loại dự cảm bất tường, ban đầu vốn có chút men say cũng thanh tỉnh.
Mà mọi người cũng liên tục nhìn chằm chằm Trần Bình, muốn biết vì sao Trần Bình thất thố.
Trần Bình đón ánh mắt của mọi người, thở dài ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Trấn Hiên nói:
- Công tử, kế hoạch chúng ta thất bại, hiện tại tạm thời bức không được Tần Lâm Quân.
- Cái gì!
Mọi người nghe Trần Bình nói có chút không biết làm sao.
Tần Lâm Quân rời Trấn Quốc phủ đi Yến Châu, không phải chuyện mười phần chắc chín à, làm sao Tần Lâm Quân còn có biện pháp nào chống chế.
- Vì sao!
Mặt mũi Tần Trấn Hiên tràn đầy lo lắng đứng lên nhanh chóng đi vào trước mặt Trần Bình.
- Công tử, là Tần Vương bên kia!
Trần Bình nhìn sắc mặt bọn người Tần Trấn Hiên thay đổi lập tức nói tin tức vừa mới nhận được nói cho mọi người nghe.
Bang lang!
Tần Trấn Hiên nghe xong Trần Bình nói động tác của Lý Chính, trên mặt giận dữ, đạp đổ hết thảy hoa quả mỹ tửu món ngon phía trên bàn nhỏ trước mặt, một tay cầm lấy cái bàn đập tới chỗ mấy vũ nữ đang nhảy múa ở giữa phòng.
Bành!
Cái bàn nện lên đất trống, trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận