Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 548: Nhân Tuyển (2)

Ha ha!
Ngọc Tâm Nghiên nhìn Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng âm thầm cảnh cáo mình, rất sợ mình và Tần Vương tự giao dịch đạt được càng nhiều lợi ích, ha ha, bản môn chủ là loại người này sao.
Ngọc Tâm Nghiên nhìn sắc mặt Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng, cưỡng chế tức giận đồng thời, sau lưng thấy lạnh cả người, âm thầm đề cao cảnh giác Lý Chính, trách không được Tần Vương luôn luôn giữ mình trong sạch liên tiếp dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, quả nhiên cố ý muốn để bọn hắn đem lòng sinh nghi.
Ngọc Tâm Nghiên âm thầm kinh sợ đồng thời đối cũng có chút thất vọng về Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng, lúc đầu còn dự định nói cho bọn hắn chuyện Tần Vương ẩn giấu tu vi, nhưng hiện tại xem ra mặc kệ mình nói như thế nào đều không nhất định có thể để bọn hắn tin tưởng, càng quan trọng hơn là rất có thể sẽ để Tần Vương sinh ra ác cảm.
Mà đến lúc đó một khi Tần Vương nổi lên sát tâm, lấy tâm cơ của Tần Vương, Ngọc Nữ môn còn có thể sẽ lâm vào trong khốn cảnh.
Sở Hùng nhìn gương mặt Ngọc Tâm Nghiên đầy hàn ý không nói lời nào, lập tức nói sang chuyện khác:
- Thực sự có chút hiểu lầm về lời Kiếm huynh nói, Ngọc môn chủ đảm đương nhiều hơn, hiện tại quan trọng nhất chính là chúng ta như thế nào tuyển ra Tông Sư cảnh, Niết Bàn cảnh cùng Tạo Hóa cảnh, ba vị cường giả đây.
Nói đến đây chuyện quan trọng, Ngọc Tâm Nghiên cùng Kiếm Dật Thần lập tức bỏ xuống thành kiến trong lòng bắt đầu suy tư.
- Tông Sư cảnh dễ chọn, đợi lát nữa chúng ta trở lại tông môn, lập tức tuyển ra đệ tử ưu tú nhất, sau đó ba ngày sau để đệ tử ưu tú nhất một môn hai tiến hành đối chiến, tuyển ra người mạnh nhất, trong bảy ngày tiếp theo tận lực tăng lên thực lực của hắn.
Kiếm Dật Thần nói ra biện pháp, ánh mắt thì dò xét hai người Ngọc Tâm Nghiên, Sở Hùng, hỏi thăm ý kiến bọn họ như thế nào!
- Có thể!
- Có thể!
- Đến lúc đó chúng ta cũng có thể thiết lập một tặng thưởng, nếu như thắng Tần Vương một ván, thế lực ở phía sau người kia trong một năm lấy thêm nửa phần lợi ích Dực Châu, như thế nào?
Ánh mắt Ngọc Tâm Nghiên lộ ra khác dị sắc nói.
Ánh mắt Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng sáng lên, đồng thời hô:
- Có thể!
- NIẾT Bàn cảnh, chúng ta vẫn là dùng biện pháp như thế.
- Tốt!
- Nhưng Tạo Hóa cảnh, chúng ta nên phái người nào xuất mã, không có gì bất ngờ xảy ra, Tần Vương nhất định phái Lữ Bố hoặc Vũ Văn Thành Đô một người trong đó, chúng ta có phần thắng?
Ngọc Tâm Nghiên lạnh mặt nói.
Nghe được lời Ngọc Tâm Nghiên, Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng nghĩ đến Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô vừa mới tản ra khí tức khủng bố, trong lòng mười phần ngưng trọng.
Người có tên cây có bóng.
Hai đại thần tướng thủ hạ Tần Vương Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô vẫn luôn lấy vượt cấp khiêu chiến thành danh.
Mà khiêu chiến vượt cấp này không phải vượt một hai tiểu cảnh, mà chính là vượt ngang một đại cảnh giới.
Đương nhiên Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng hai người tự nhiên cũng là thiên kiêu cất bước, tồn tại lóe mắt trong cùng thế hệ, chỉ bất quá không có chiến tích dũng mãnh như Lữ Bố và Vũ Văn Thành Đô thôi.
- Ta đến!
- Ta đến!
Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng trong mắt cháy hừng hực chiến ý, gặp phải đối thủ bực này, bọn họ sao lại e ngại.
Kiếm Dật Thần cùng Sở Hùng nhìn thấy cả hai đều nguyện xuất thủ, trong mắt không khỏi lóe qua một đạo tinh quang.
Chỉ thấy Kiếm Dật Thần nói:
- Sở Hùng, không bằng như thế này, nếu Lữ Bố xuất thủ, ngươi ra trận! Nếu Vũ Văn Thành Đô xuất thủ ta ra tay. như thế nào?
- Tốt!
Sở Hùng trực tiếp đáp ứng.
Loại chuyện này không cần thiết tranh luận.
- Đã như vậy, chúng ta lập tức trở về chuẩn bị.
- Có thể!
Theo ba người lập tức triệu hồi thủ vệ đệ tử ở phía dưới trở lại tông môn, cái này không chỉ đối chiến với Tần Vương, càng quan hệ đến lợi ích bản thân mình, một khi mình phái ra một người chiến thắng, như vậy thế lực của mình sẽ thu hoạch được lợi ích lớn hơn nữa, hơn nữa còn muốn một chuyện phi thường quan trọng, chính là sức ảnh hưởng.
Lần này đổ đấu không chỉ có sẽ khiến toàn bộ Dực Châu chú ý, thậm chí tất cả thế lực Đại Hiên hoàng triều đều sẽ chú ý, đây cũng là sức ảnh hưởng quan trọng của việc tuyên truyền môn phái.
Nên chuẩn bị cẩn thận.
...
Ngay khi bọn hắn rời đi Dực Long thành, ba người Lý Chính cũng về tới trong quân doanh.
Các tướng lĩnh trong quân doanh nghe được Lý Chính nói tới phương thức đổ đấu, nguyên một đám nhiệt huyết sôi trào, chiến ý lăng nhiên.
Ánh mắt nguyên một đầy đám lửa nóng nhìn về phía Lý Chính trên chủ vị.
Tướng lĩnh Tông Sư cảnh nhìn về phía các tướng lĩnh Tông Sư cảnh, Hoa Hùng, Trương Hợp, Chương Hàm, Hùng Khoát Hải bốn vị võ tướng chiến lực đứng đầu nhất Niết Bàn cảnh cũng mắt sáng như đuốc nhìn về phía lẫn nhau, thân là võ tướng người nào không nguyện ý tham gia loại chiến đấu giống như nam nhân này.
Mà Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô cũng đều nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Lý Chính nhìn nhóm võ tướng chiến ý lăng nhiên, nhiệt huyết sôi trào phía dưới, trong lòng tự nhiên mừng rỡ.
Mà Lý Nho cùng Cổ Hủ các văn nhân thì một mặt cười khẽ nhìn tướng lĩnh phía dưới lẫn nhau giao tiếp ánh mắt đều muốn toát ra hỏa quang.
Chỉ thấy Lý Chính mở miệng nói:
- Ba ngày sau, thi đấu trong quân! Người Tông Sư cảnh đều có thể tham gia, người thắng thì đại biểu Tần Vương phủ tham chiến.
- Tuân lệnh!
Mọi người cùng kêu to, trong đó lấy âm thanh Tiêu Chiến, Trần Đình, Phương Lâm đám người lớn nhất to.
- Còn Niết Bàn cảnh?
Ánh mắt Lý Chính quét mắt Chương Hàm, Trương Hợp, Hoa Hùng, Hùng Khoát Hải các tướng lĩnh Niết Bàn cảnh, mà bọn người Chương Hàm cảm ứng được ánh mắt Lý Chính, nguyên một đám ngẩng đầu ưỡn ngực, ngay cả Thái Qua, Dạ Lăng Vân, Mộ Dung Liên Tuyết đều mang ánh mắt chờ đợi nhìn Lý Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận