Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 855: Văn Nhân Hi Nhan Đến Tuyết Mộ Hoàng Đô

- Không sai không sai, kết cục đã định là cái chắc, Lữ Bố tướng quân Đại Tần hoàng triều kia thật mạnh, quá mạnh.
- Ba ngày trước lúc đại chiến cùng Ngọc Tâm thành, Lữ Bố tướng quân đại chiến vị Phong chủ Ngọc Phần phong Nghiêm Dương Phát kêu gào báo thù kia, hai người đại chiến ba trăm hiệp, đánh cho long trời lở đất, chấn động mấy ngàn dặm, thế mà Thánh Võ cảnh đỉnh phong Nghiêm Dương phát vậy mà không phải đối thủ của Lữ Bố tướng quân nửa bước Thánh Võ cảnh, bị Lữ Bố tướng quân đánh cho trọng thương, chật vật mà chạy.
- Vậy cũng không sai, Nghiêm Dương Phát kia không phải một mực rất phách lối à, bị Lữ Bố tướng quân đánh thành chó chết, nếu không phải trốn nhanh, rất có thể bị Lữ Bố tướng quân đánh chết.
- Cái này... Cái này Lữ Bố tướng quân cũng quá yêu nghiệt đi.
Một người sợ hãi than.
- Vậy mà lấy nửa bước Thánh Võ cảnh đánh bại Thánh Võ cảnh đỉnh phong.
Người bên cạnh hắn lớn tiếng đáp lại:
- Ngươi đây không phải nói nhảm, trước đó Lữ Bố tướng quân Đại Tần hoàng triều và Hạng Vũ kia có thể đồng thời chém giết tồn tại Thánh Võ cảnh đỉnh phong.
- Đúng đấy, Lữ Bố tướng quân đánh bại một Thánh Võ cảnh đỉnh phong rất hiếm lạ sao?
- Thật sự là cô lậu quả văn.
Mấy người cười nhạo sợ hãi than vị nam tử kia không có thấy qua việc đời, tựa hồ mấy người này đã trải qua cảnh tượng hoành tráng vậy.
Trong lầu các, Văn Nhân Hi Nhan nghe lời đến của đoàn người nói, mí mắt có chút mất tự nhiên nhảy lên.
Nếu để những cường giả nửa bước Thánh Võ nghe được lời này, nhất định sẽ tức giận đến bốc khói.
Cái gì gọi là lấy nửa bước Thánh Võ cảnh đánh bại Thánh Võ cảnh đỉnh phong không hiếm lạ.
Ngươi đi thử một chút.
Không cần cường giả Thánh Võ cảnh đỉnh phong, chỉ là một cường giả vừa đột phá Thánh Võ cảnh đã có thể đánh cho ngươi tìm không thấy nam bắc, có thể trốn thoát coi như ngươi lợi hại.
Lăng Thiên vực cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy, ngươi nói hiếm lạ tới trình độ nào, nghịch thiên tới trình độ nào.
Chờ một chút, ngươi vừa rồi nói Lữ Bố.
Nha... !
Kia giống như thật không có hiếm lạ.
Hiện tại người Tuyết Mộ Hoàng triều biết được thông tin Lữ Bố cùng Hạng Vũ nghịch thiên chém giết Thánh Võ cảnh đỉnh phong, tâm tính đã bị hai người bọn họ làm nổ tung.
Ngươi nói Lăng Thiên vực chưa từng xuất hiện loại chuyện này, nhưng ở Đại Tần hoàng triều thì có dạng này người, hơn nữa còn không phải một người.
Chỉ thấy âm thanh bên ngoài lại truyền tới.
- Ấy, các ngươi nói, Lữ Bố và Hạng Vũ đến cùng ai mạnh hơn?
- Lữ Bố!
- Hạng Vũ!
Một câu hỏi kích thích ngàn cơn sóng, đám người trong lâu lập tức chia làm hai phái, một phương cảm thấy Lữ Bố mạnh, một phương cảm thấy Hạng Vũ cường đại hơn.
- Khẳng định là Lữ Bố mạnh, ngươi không nhìn thấy Lữ Bố chém giết cường giả Thánh Võ cảnh đỉnh phong, mà lần này lại đánh bại Nghiêm Dương Phát, kém chút công phá Ngọc Tâm thành sao?
Một trận chiến này, Lữ Bố tướng quân chiếm đầu công.
- Hạng Vũ mới mạnh nhất, Hạng Vũ không có chém giết cường giả Thánh Võ cảnh đỉnh phong à, hơn nữa còn đánh bại Hoàng đại tướng quân.
- Phải biết Hoàng đại tướng quân mạnh hơn Nghiêm Dương Phát kia nhiều, nhưng gặp phải Hạng Vũ còn không phải bại.
- Khụ khụ!
- Khụ khụ!
Nhất thời, người một bàn cùng hắn ho khan liên tục, muốn che giấu âm thanh của hắn.
Dám ở trước mặt mọi người nói đến Hoàng đại tướng quân, không muốn sống nữa à.
Người kia cũng biết mình lỡ lời, âm thanh dần dần nhỏ lại.
Đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, mấy người kia biết hiện tại nói sai, không nên ở lâu, nhanh chóng nhanh rời khỏi trà lâu.
Mà nhóm người bên cạnh cũng không có quá nhiều phản ứng, dù sao Hoàng Viêm Khuê thua Hạng Vũ là sự thật.
Qua một lúc, một tiếng thở dài vang lên:
- Ai, Lữ Bố cùng Hạng Vũ ai mạnh hơn, cũng là người Đại Tần hoàng triều, đáng tiếc Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta lại không có võ tướng dạng này.
- Đúng vậy, thật hâm mộ Đại Tần hoàng triều, lại có mãnh tướng bực này trấn thủ.
- Đúng vậy, có tướng quân dạng này, thật làm cho người ta an tâm.
Đám người lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Trong lầu các, Văn Nhân Hi Nhan cũng nghe đến trước đó, đối với chuyện Hạng Vũ cùng Lữ Bố người nào mạnh hơn, trong lòng của nàng cũng đã rõ ràng, tuyệt đối là Hạng Vũ mạnh hơn.
Theo chức vị của bọn hắn thì có thể hiểu rõ.
- Không đúng, không thích hợp.
Hai con mắt Văn Nhân Hi Nhan sáng ngời hơi mở, nàng đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng.
Nơi này chính là hoàng đô Tuyết Mộ Hoàng triều.
Lại có người đang sùng bái Lữ Bố và Hạng Vũ, mà từ biểu hiện của mọi người xung quanh nhìn, lại không có lộ ra thần sắc tức giận.
Điều này nói rõ cái gì?
Bọn họ không có lòng căm thù Đại Tần hoàng triều.
Trong lời nói bọn họ lại còn hướng tới Đại Tần hoàng triều.
Cái này sao có thể?
Trong lòng Văn Nhân Hi Nhan hiện ra ý lạnh, nàng âm thầm nghĩ đến loại tình huống này tuyệt đối có người Đại Tần hoàng triều phái tới xông vào Tuyết Mộ Hoàng triều, âm thầm không ngừng hướng dẫn ý nghĩ của bách tính...
Văn Nhân Hi Nhan càng ngày càng kinh ngạc, Đại Tần hoàng triều trong đầu bị một cỗ lại một cỗ mê vụ ẩn giấu thật sâu.
Bỗng nhiên, não hải Văn Nhân Hi Nhan lóe qua một đạo linh quang, mặc dù bách tính tầng dưới ngôn luận, nhưng triều đình cũng cần phải có phát hiện, nhưng vì sao triều đình lại không có ngăn lại, chẳng lẽ có người cố ý giấu diếm không báo, hoặc lừa gạt triều đình.
Hay nói triều đình Tuyết Mộ Hoàng triều cũng bị Đại Tần hoàng triều rót vào, có gian tế.
Văn Nhân Hi Nhan càng nghĩ càng đáng sợ, nơi này chính là hoàng đô Tuyết Mộ Hoàng triều, bách tính nơi này đều có tồn tại loại tư tưởng này, thế bát đại cương vực bên ngoài hoàng đô Tuyết Mộ Hoàng triều chẳng phải là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận