Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 571: Đại Tướng Quân Tần Niết

Đại quân cũng từng bước một lui lại, địch quân lúc đầu bị áp chế lại khí thế phóng đại từng bước tới gần.
Mà Tần Lâm Quân chỉ có thể để những tướng lĩnh kia liên tục rời đi, có thể trốn liền trốn, chí ít trốn tới mai danh ẩn tính sống sót.
Mà Trấn Quốc phủ, cuối cùng vẫn bại trong tay Lý Vũ.
Tần Lâm Quân âm thầm thở dài, nhưng sắc mặt lạnh nhạt đối mặt, bại cuối cùng vẫn là bại.
Vẻn vẹn m Dương cảnh Tôn giả xuất thủ đã có thể giải quyết tất cả cường giả Tạo Hóa cảnh, không có ai kiềm chế cường giả Tạo Hóa cảnh của địch nhân xông vào bên trong chiến trường phối hợp võ tướng Niết Bàn cảnh phe mình đánh vào đại quân hỗn loạn, trong chiến đấu giết võ tướng Niết Bàn cảnh bên địch nhân thì quá đơn giản.
Đến lúc đó võ tướng liên tiếp bị chém giết, trăm vạn đại quân một mảnh tán loạn, há có thể là đối thủ của đại quân Lý Vũ.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về sáu người bị định trụ trên bầu trời, cùng vị ngũ tổ tán phát ra khí tức khủng bố kia.
Mà Tần đại quản gia trên bầu trời muốn lao xuống, lại bị hai vị Tôn giả liều chết ngăn đón, căn bản không rảnh tay.
Ngũ tổ nhìn năm tiểu gia hỏa xâm nhập vào trong lĩnh vực của mình, ánh mắt lạnh lẽo, trong chốc lát bên trong lĩnh vực tràn ngập sát ý, lạnh lẽo thấu xương.
Ngũ tổ chậm rãi duỗi tay ra, Khương Văn Hoa sáu vị cường giả Tạo Hóa cảnh nguyên một đám bị hư không bóp lấy cái cổ nhấc lên.
- Khương lão! Tô lão! Mai lão...
Mỗi tướng lĩnh thủ hạ Tần Lâm Quân lộ ra ánh mắt thông hận, tức giận hô to, nhưng căn bản bất lực.
Ngay khi ngũ tổ muốn làm ra động tác nắm chặt, muốn bóp chết bọn họ. Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài:
- Không hổ là người thừa kế Lý Huyền Thần chọn trúng, thả bọn hắn ra đi!
Khi tất cả người nghe được âm thanh này, liên tục lộ ra thần sắc chấn kinh.
Không phải chấn kinh người này xuất hiện, mà chính là chấn kinh về âm thanh của người này.
Bọn người Lưu Lệ, Khương Văn Hoa liên tục lộ ra vẻ hưng phấn mừng như điên.
Bao gồm cả Tần Lâm Quân cũng lộ ra thần sắc chấn kinh, sắc mặt Trần Bình càng hoảng sợ.
Hắn không chết sao?
Thời khắc này Lý Vũ lộ ra ánh mắt hoảng sợ, bởi vì không gian xung quanh hắn đã bị định trụ, hắn đột nhiên bị phiêu phù trên không trung.
- Điện hạ!
Tướng lĩnh bên cạnh Lý Vũ vạn phần hoảng sợ, lại vẫn không động được.
Chỉ thấy một bóng người xuất hiện sau lưng Lý Vũ, một cỗ khí thế chưa bao giờ nghe thấy chậm rãi dâng lên khắp Thanh Vân hạp.
Khí thế thâm uyên mà hùng hậu đạt đến đỉnh phong ngay khi đạo thân ảnh này hiện ra hình dáng, dường như một cây cột chống trời đứng giữa thiên địa.
- Đại tướng quân!
Mọi người đều cảm nhận được áp lực nặng nề giống như Thái Sơn.
Còn lại mấy chục vạn Hắc Linh quân nhìn khí tức quen thuộc, mặt mũi quen thuộc kia, ánh mắt nguyên một đám tản ra cuồng nhiệt, điên cuồng hô to.
Lưu Lệ, Đỗ Thâm Hải những lão tướng ổn trọng cũng nguyên một đám há to miệng.
Chỉ có Tần Lâm Quân kinh ngạc nhìn phụ thân quen thuộc mà xa lạ của mình.
- Tần Niết, ngươi quả nhiên không có chết!
Ngũ tổ trầm giọng nói.
Hai vị m Dương cảnh Tôn giả đối chiến trên không trung cũng đi tới bên người ngũ tổ.
Tần tổng quản tựa hồ không có vẻ gì bất giờ đối với việc Tần Niết xuất hiện, trong nháy mắt đi đến bên người Tần Lâm Quân bảo vệ nàng, để phòng lại có ngoài ý muốn nổi lên.
Tần Niết không có trả lời hoàng thất ngũ tổ, lại nhìn về phía Tần Lâm Quân đang hiện ra ánh mắt phức tạp nhìn về phía mình, thở dài nói:
- Xem ra bản tướng quân vẫn thua Lý Huyền Thần, hai ba mươi năm bị hắn ngăn chặn, hiện tại mấy nhi tử của hắn từng người đều là nhân trung chi hùng, mà người thừa kế của mình cũng đã thua trong cuộc tuyển chọn người thừa kế.
Ngay khi tất cả mọi người yên tĩnh nhìn Tần Niết cảm khái thở dài, Lý Vũ bị Tần Niết bắt lấy đột nhiên nói:
- Không nghĩ tới Tần bá phụ vậy mà không chết, cô vẫn cho rằng Đại Hiên hoàng triều mất đi Tần bá phụ là một loại tổn thất, nếu như Tần bá phụ tiếp tục nguyện ý trấn thủ biên cương Tĩnh Châu vì Đại Hiên hoàng triều, cô có thể bỏ qua chuyện cũ, Tần bá phụ vẫn là đại tướng quân Đại Hiên hoàng triều, như thế nào?
Mọi người đều khiếp sợ nhìn Lý Vũ, tính mạng của mình đều bị Tần Niết nắm trong tay, còn dám nói mạnh miệng như vậy, còn muốn chiêu hàng Tần Niết.
- Ha ha, thật can đảm, hảo khí phách, Lâm Quân thua ngươi không oan.
Tần Niết tràn đầy thưởng thức nhìn Lý Vũ, nếu như nhi tử Tần Trấn Hiên ngu xuẩn kia của mình có một nửa năng lực của Lý Vũ, lúc ấy mình thì sẽ ra tay cứu hắn.
Tần Niết nghĩ đến Tần Trấn Hiên, trong mắt đột nhiên bốc lên một vệt ý lạnh.
Mà hoàng thất ngũ tổ, Bạch Diệc Phi đám người nhìn thấy Tần Niết hiện ra ý lạnh cho rằng hắn muốn xuất thủ giết Lý Vũ, nhất thời vội vàng hô:
- Tần Niết dừng tay! Nếu không bọn họ nhất định phải chết.
Ngũ tổ nắm chặt năm ngón tay, bọn người Khương Văn Hoa lập tức bị bắt đến sắc mặt nín đỏ, chỉ cần ngũ tổ lại nhẹ nhàng một nắm, sáu người bọn họ đều phải chết.
Còn chưa chờ Tần Niết nói chuyện, Lý Vũ lại nói:
- Ngũ tổ buông tay, Tần bá phụ hắn ko dám giết cô.
- A!
Không gian xung quanh Lý Vũ đột nhiên rút lại, Lý Vũ dường như lâm vào cảm giác vô tận biển sâu, không thể thở nổi.
- Làm sao ngươi biết bản tướng quân không dám giết ngươi.
- Bởi vì ngươi giết cô, tất cả mọi người Trấn Quốc phủ các ngươi ở chỗ này chí ít chết một nửa.
Lý Vũ vừa miễn cưỡng nói xong, không gian xung quanh càng gia tăng hơn, nhưng trong nháy mắt lại thư giãn xuống.
- Tốt, chúng ta ngưng chiến, các ngươi chạy trở về Lạc Châu đi.
Ba vị m Dương cảnh nhìn Tần Niết nghe xong lời Lý Vũ đều lộ ra vẻ điên cuồng, hiểu rõ Lý Vũ nói thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận