Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 901: Diệt

Mà Ngọc Đình Huệ ba vị Thánh Võ cảnh thì nghênh tiếp ba vị cường giả Thánh Võ cảnh của Tuyết Mộ hoàng triều.
Sáu đại Thánh Võ cảnh đối lập giao chiến, giữa thiên địa lập loè quang hoa chói mắt, vô tận áp lực nặng nề phát tiết xuống.
Sáu vị Thánh Võ cảnh bạo phát ra sức mạnh to lớn không cách nào tưởng tượng ở trên không ngang dọc, khí thế dồi dào vô tận.
Phía dưới, quân hồn quân đoàn tàn phá bừa bãi, dẫn đầu công lên thành tường, cường giả Ngọc Tâm thánh địa đông đảo, tuy phòng ngự đại trận phá nát, nhưng cũng không phải không có lực lượng chống đỡ, tại thời điểm đại quân nhào lên, trên thân các đệ tử Ngọc Tâm thánh địa lấp lóe quang huy, cấp tốc kết thành các loại trận pháp chiến đấu, ở trên tường thành chống cự đại quân Tuyết Mộ hoàng triều.
Trên cửa thành, vô số tiếng la giết tràn ngập bầu trời, vô tận máu tươi chảy ngang, mùi máu tươi gay mũi, thành tường nhấp nhô đầu lâu, không ngừng có thi thể rơi xuống, huyết quang vẩy xuống, cả mảnh thiên khung đều bị che đậy, khắp nơi đều là thi thể nằm lê lết, giống như Địa Ngục.
Đệ tử Ngọc Tâm thánh địa thủy chung không phải đối thủ của đại quân Tuyết Mộ hoàng triều, bị đánh đến liên tục bại lui.
Tướng lĩnh cùng binh lính Tuyết Mộ hoàng triều nhìn thấy tình hình như thế vô cùng hưng phấn, sĩ khí phóng đại, điên cuồng chém giết đệ tử Ngọc Tâm thánh địa.
Giờ phút này tất cả mọi người Tuyết Mộ hoàng triều cảm thấy không khí sắp đạt được thắng lợi, bảo trì hưng phấn cực hạn.
Duy chỉ có một người, trong lòng lại càng ngày càng lạnh lẽo.
Tư Không Minh.
Tư Không Minh chú ý không ở phía trên đại chiến Ngọc Tâm thành, mà chính là nhìn về phía Hạng Vũ bên cạnh vẫn luôn chưa động thủ...
Ngay tại lúc đó, trong đại điện phía trên thánh sơn Ngọc Tâm thánh địa ở phía xa đột nhiên bạo phát ra khí thế ngập trời, toàn bộ thánh sơn âm trầm áp lực.
Khí thế Thánh Vương khiến thời không như đình trệ, vạn vật không còn âm thanh.
Khi Ngọc Tâm thánh chủ thấy Ngọc Tâm thành bị công phá, trong lòng vô cùng phẫn nộ, trong nháy mắt xé mở hư không, cực tốc chạy tới Ngọc Tâm thành.
Trong hư không hỗn loạn, Ngọc Tâm thánh chủ khí thế dồi dào, khí tức cuồn cuộn bạo liệt cuốn lên tứ phương hư không, cực tốc tiến về, một cái chớp mắt đi vạn dặm.
Bỗng nhiên, khí thế Ngọc Tâm thánh chủ ngập trời trì trệ, cước bộ dừng lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn một người đứng thẳng bên trong Hỗn Độn.
Ngọc Tâm thánh chủ nhìn người đứng thẳng bên trong Hỗn Độn ngăn cản mình, trong lòng không ngừng chìm xuống, hiển hiện người này cũng là đang đợi chờ mình, đến đây ngăn cản mình tiến về Ngọc Tâm thành.
- Ngươi là ai?
Lý Chính gác tay mà đứng, thân mặc long bào màu đen, vô số ngôi sao giống như đang lưu chuyển bên trong long bào, đầu đội mũ miện, đế uy huy hoàng.
Liếc mắt nhìn Ngọc Tâm thánh chủ liền để Ngọc Tâm thánh chủ cảm nhận được một cỗ bá khí khinh thường thương khung.
Ăn mặc như vậy để sắc mặt Ngọc Tâm thánh chủ ngưng tụ, trầm giọng nói:
- Ngươi là chủ nhân Đại Tần hoàng triều.
Ngữ khí nghi vấn nhưng lại tràn ngập khẳng định.
Lý Chính nhếch miệng, chính diện nghênh tiếp ánh mắt Ngọc Tâm thánh chủ, ung dung không vội nói:
- Ngươi có thể gọi trẫm là Tần Hoàng, chủa nhân Đại Tần hoàng triều.
Ngắn ngủi một câu, lại làm cho Ngọc Tâm thánh chủ cảm nhận được bá ý cuốn tới từ bốn phương tám hướng trong hư không.
Trong lòng Ngọc Tâm thánh chủ trầm hơn trọng một phần.
- Ngươi là đến ngăn cản ta?
- Ngươi có thể nghĩ thông suốt, hai đại thế lực chúng ta vốn không có cừu hận, trong lòng Tuyết Mộ hoàng triều đối với Đại Tần hoàng triều các ngươi vẫn tồn tại oán hận, một khi Ngọc Tâm thánh địa chúng ta bại, kế tiếp thì đến phiên các ngươi.
Ngọc Tâm thánh chủ nhìn trước mắt chủ nhân Đại Tần trước mắt phá lệ tuổi trẻ, mắt sáng tuấn dật như sao, lại mang theo uy nghiêm nồng đậm.
Mà trên người hắn có một tia cảm giác uy hiếp như có như không để Ngọc Tâm thánh chủ không thể không tạm thời lắng lại căm giận ngút trời trong lòng, khuyên Lý Chính.
Lý Chính nghe được lời Ngọc Tâm thánh chủ, chậm rãi lắc đầu nói:
- Không, trẫm không phải đang ngăn cản ngươi.
Anh mắt Ngọc Tâm thánh chủ lóe qua một tia ánh sáng hi vọng, chẳng lẽ đến tìm mình hợp tác, trước cùng một chỗ giải quyết Tuyết Mộ hoàng triều?
Đừng trách Ngọc Tâm thánh chủ nghĩ như vậy, hiện tại tình thế Lăng Thiên vực hay thay đổi, sau khi Đại Tần hoàng triều biết Tuyết Mộ hoàng triều âm hiểm xảo trá, rất có thể trước phản bội giải quyết Tuyết Mộ hoàng triều.
Ngữ khí Ngọc Tâm thánh chủ dịu đi một chút.
- Nói như vậy, Đại Tần hoàng triều muốn cùng Ngọc Tâm thánh địa trước giải quyết địch nhân chung?
Lý Chính vẫn đạm mạc lắc đầu.
Ngọc Tâm thánh chủ biến sắc, bên trong hư không Hỗn Độn dâng lên sát cơ vô biên, ánh mắt băng hàn.
Vậy bây giờ cũng chỉ có một loại kết quả.
Giữa hai người nhất định phải phân ra thắng bại.
Lý Chính mỉm cười, hai con mắt bộc phát ra kim sắc thần quang chói mắt, một cỗ chiến ý đáng sợ xông phá Lăng Tiêu, quấy thiên địa càn khôn, hóa thành lò luyện, cháy hừng hực tại hư không chìm nổi,.
- Trẫm, chưa từng có giết qua Thánh Vương.
- Hôm nay muốn biết một vị Thánh Vương chết trong tay trẫm có tư vị như thế nào.
Bên trong Hỗn Độn, vô cùng đế uy bao phủ, Lý Chính gác tay mà đứng, từng bước một đạp về Ngọc Tâm thánh chủ.
Thánh Võ cảnh!
Thánh Võ cảnh hậu kỳ!
Thánh Võ cảnh đỉnh phong!
Cuối cùng, khí tức Thánh Vương lôi kéo khắp nơi, bao phủ bát hoang.
Thánh Vương cảnh sơ kỳ.
Ngọc Tâm thánh chủ nhìn thấy tu vi Lý Chính là Thánh Vương cảnh sơ kỳ, trong lòng thở dài một hơi, cùng lúc đó, trong mắt lóe lên sát cơ nồng đậm.
Cảm nhận được Ngọc Tâm thánh chủ bộc phát nồng đậm sát ý, Lý Chính tiếp tục đạp về Ngọc Tâm thánh chủ, một luồng khí tức hoàng đạo theo trong tay Lý Chính phát tán, nhất thời bạo phát quang mang hừng hực, khiên động Hỗn Độn bốn phía.
Long ngâm kinh thiên động địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận