Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 229: Sinh Sự (2)

Ánh mắt Trương phó tướng chờ đợi nhìn Phan Phượng, cùng lãnh đạo đi tìm hoa vấn liễu, vậy quan hệ giữa mình và lãnh đạo có thể không thân cận sao!
Mà hai vị phó tướng còn lại cũng nhìn về phía Phan Phượng. Phan Phượng híp mắt, lộ ra nụ cười thần bí. Ba vị phó tướng bên cạnh thấy Phan Phượng lộ nụ cười như thế thì giống như ý bọn họ nghĩ, sau đó nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười nam nhân đều hiểu!
Về sau Phan Phượng được mấy vị phó tướng dẫn đường, đi cùng mấy thân binh tới Túy Hoa lâu!
Trên đường, Trương phó tướng ý cười đầy mặt trực tiếp nói với Phan Phượng:
- Phan giáo úy, Túy Hoa lâu có một đầu bài tên là Nguyệt Mị, dáng người thật để cho người ta lưu luyến quên đường về!
- Ngài lần đầu tiên tới đây, nhất định để cho nàng tới hầu hạ giáo úy!
- Đúng thế, đúng thế!
Hai vị phó tướng cười nói.
- Trong Túy Hoa lâu, cũng chỉ có Nguyệt Mị tiểu thư mới có thể xứng với Phan giáo úy!
- A! Có đúng không, vậy ta phải xem thử xem Nguyệt Mị đầu bảng các ngươi nói tới có tư vị gì!
Phan Phượng nhìn mọi người lộ ra nụ cười dâm đãng nói.
- Đó là đương nhiên!
Chúng phó tướng nhất thời cười hắc hắc. Sau đó một hàng người Phan Phượng đi tới Túy Hoa lâu, tú bà lập tức dẫn theo nữ tử Túy Hoa lâu tiến lên nghênh đón!
- Nha, Trương Quân gia, cơn gió lớn nào đưa ngài đến đây!
Tú bà nhìn Trương phó tướng tươi cười nói.
Ánh mắt xéo qua trên người Phan Phượng, ánh mắt tú bà nhiều năm trong nghề, liếc một chút đã có thể nhìn ra nam tử khôi ngô cầm đầu đám người, lại thêm Trương phó tướng, như vậy nam tử khôi ngô này hẳn là giáo úy Anh thành mới đến, Phan Phượng Phan giáo úy!
Tú bà nghĩ tới đây hơi động lòng, mà Trương phó quan cũng trực tiếp giới thiệu:
- Ấy, lần này thật đúng là một cơn gió lớn đưa chúng ta đến đây!
Vị này chính là chúng ta Anh thành giáo úy Phan giáo úy!
Tú bà lộ ra vẻ mặt cực kỳ kích động, hưng phấn nói:
- Ôi, Phan giáo úy, Túy Hoa lâu chúng ta rốt cục đợi đến đại nhân vật như ngài, mấy đứa đâu, mau tới chiêu đãi đại nhân vật Anh thành của chúng ta, Phan giáo úy!
- Đến đây!
Nhất thời, một đám nữ tử oanh oanh yến yến đi ra từ bên trong Túy Hoa lâu, dáng người uyển chuyển, eo nhỏ cây liễu, mông to vú bự, một trận hương khí đập vào mặt!
Mọi người xung quanh trợn to mắt, bọn nữ tử tràn ngập mùi hương lập tức bao vây một đoàn người Phan Phượng!
Cánh tay Phan Phượng to rộng ôm hai vị nữ tử thanh xuân, mà hai vị nữ tử dáng người uyển chuyển trực tiếp được Phan Phượng kéo vào lòng!
- Ấy, ấy! Chờ chút!
Trương phó tướng tránh ra nữ tử to lớn trước ngực, cười nói với tú bà:
- Tú bà, lần này Phan giáo úy chúng ta đặc biệt đến đây, ngươi không lập tức gọi Nguyệt Mị tiểu thư xuống, có phải hơi quá mức hay không!
Tú bà nghe lời Trương phó tướng, trong lòng có chút nóng nảy. Hiện tại Nguyệt Mị đang bồi Hoàng công tử, không có khả năng bảo nàng đi ra. Nhưng... Tú bà nhìn ánh mắt Phan giáo úy lấp lánh đang trông qua, nhất thời bị Phan Phượng khí thế bức người uy hiếp nói không ra lời!
- Nguyệt Mị của chúng ta...
- Ừm!
Trương phó quan viên nhìn tú bà nói lời đứt quãng, mặt cười lúc đầu nhất thời lạnh xuống!
- Thế nào, Nguyệt Mị tiểu thư các ngươi không tiện gặp khách!
- Không, không phải. Nguyệt Mị tiểu thư Chúng ta không tiện lắm, nàng đang tiếp khách!
Tú bà nhìn thấy khí thế mấy người Trương phó tướng thay đổi, vội vàng khoát tay nói.
- Thế nào, dạng khách nhân nào mà có địa vị hơn Phan giáo úy chúng ta, sao không nhanh gọi Nguyệt Mị tiểu thư xuống đây!
Trần phó tướng lạnh lùng nói.
- Cái này... Cái này? Không tốt đâu!
Tú bà miễn cưỡng cười nói.
Bọn người Trương phó tướng còn muốn nói điều gì, miệng Phan Phượng vẫn không có mở ra mở miệng hỏi:
- Hiện tại là ai đang được Nguyệt Mị tiểu thư bồi! Ngươi bây giờ lập tức đi nói chuyện với hắn, nếu như hắn không chịu, thì bản tướng quân sẽ tự thân xuất mã!
- Không sai, ngươi lập tức lăn đi gọi Nguyệt Mị tiểu thư đi ra!
Trương phó tướng cả giận nói.
- Không sai! Nhanh đi!
Hai vị phó quan còn lại nổi giận nói.
Nữ tử xung quanh ngọc lâu nhất thời bị hù có chút co rụt người lại, mà tú bà càng gấp vội vàng cúi đầu nói:
- Các vị Quân gia đừng kích động, ta sẽ tiến lên nói chuyện với bọn họ!
Tú bà vội vàng đi lên lầu đến phòng của Hoàng Trung Trạch!
Lúc này những người khác mặt lạnh nhìn hướng tú bà đi lên!
Mà lúc này, Trương phó tướng cùng Phan Phượng bí ẩn liếc nhau, chỉ thấy Phan Phượng gật đầu một cái nhỏ đến mức không thể nhìn thấy!
Trương phó tướng lập tức nói:
- Giáo úy, chúng ta cũng đi xem một chút, đến cùng người nào dám đoạt Nguyệt Mị tiểu thư cùng chúng ta, không để chúng ta vào mắt!
- Không sai, chúng ta đi!
Hai vị phó tướng cũng mở miệng nói theo.
Một đoàn người Phan Phượng cũng đi lên lầu!
Mà lúc này bên trong phòng, mấy người Hoàng Trung Trạch đang máu nóng dồn lên đâu, chuẩn bị cởi áo nới dây lưng!
Hoàng Trung Trạch nhìn Nguyệt Mị lộ ra một nữa bộ ngực trắng như tuyết, bên trên gương mặt ửng đỏ tràn đầy vẻ quyến rũ. Lập tức ôm cô nàng mềm mại không xương trước mặt vào lòng, chuẩn bị đi vào phòng ở một bên tiểu các.
“Ba” một tiếng
Mặt mũi tú bà tràn đầy gấp gáp trực tiếp xông vào!
Bọn người Lục Viễn Bằng bên trong phòng nhìn hằm hằm tú bà, đánh gãy chuyện tốt của mình!
Hoàng Trung Trạch càng không có để Nguyệt Mị xuống, trực tiếp nổi giận mắng:
- Ngươi mẹ nó vào để làm gì, nhanh lăn ra ngoài cho bổn công tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận