Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 553: Tiêu Chiến Đột Phá Niết Bàn Cảnh

Tiếng gió rít gào, quyền lực hai người vạn quân, quyền đầu mang kình phong thổi hạt bụi vụn cỏ nổi lên bốn phía.
Bành ~.
Quyền đầu hai người chạm vào nhau, phát ra tiếng vang to lớn để Dực Long cốc chấn động.
Sau đó hai người lại nhanh chóng đụng vào nhau, triển khai đối chiến kịch liệt.
Đệ tử Chân Võ các khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến đang đối chiến với Thành Đông Lưu, bởi vì trong ấn tượng tất cả bọn họ, bên trong cùng thế hệ cho tới bây giờ đều không ai có thể triển khai cận chiến cùng đại sư huynh của mình.
Quả nhiên thế lực Tần Vương phủ khiến người ta hoảng sợ.
Xung quanh ngàn mét tại trung tâm Dực Long cốc, tràng cảnh hai người giao chiến, đá cứng xung quanh đều bị dư âm hai người giao chiến chấn vỡ, mỗi một lần đụng nhau đều làm mặt đất lúng xuống dấu chân hai người thật sâu, mặt đất lõm xuống, bốn phía rạn nứt.
Gió cuốn mây tan, trung tâm hai người giao chiến một mảnh hỗn độn.
- Chân Võ Quyền Ảnh!
- Thiên Cương Thất Sát!
Giờ phút này hai người đã đối oanh trên trăm chiêu, thời điểm khí thế như hồng.
Mặt mũi Tiêu Chiến tràn đầy chiến ý, quyền ý cuồn cuộn, từng đạo từng đạo quyền ảnh to lớn đánh tới Thành Đông Lưu, không gian áp súc bạo liệt.
Thành Đông Lưu không chút nào yếu thế, Chân Võ cương khí bao phủ toàn thân, kiên cố cương cứng rắn! Mỗi một lần Tiêu Chiến toàn lực đánh tới Thành Đông Lưu đều sẽ có ba phần công lực bắn ngược.
Thành Đông Lưu cũng bởi vì Chân Võ cương khí bao phủ toàn thân, thẳng thắn thoải mái, lỗ mãng đối đầu.
Thế mà theo hai người lại một lần đụng nhau.
Thế mà bọn người Lý Chính Lữ Bố lộ ra nụ cười, bọn người Sở Hùng Chân Võ các lại biến sắc.
- Xích Diễm Cuồng Quyền!
- Chân Võ Bá Ý!
Ánh mắt hai người đối nhau, ánh mắt Thành Đông Lưu lộ ra vẻ tàn nhẫn, khí thế toàn thân tăng lên gấp ba, toàn bộ chiến trường đều phủ đầy Chân Võ cương khí bá đạo, cuối cùng ngưng tụ bên trong cánh tay Thành Đông Lưu toàn lực oanh ra tay, tản ra khí tức kinh khủng, vật thể xung quanh đều bị vỡ nát, xẹt qua một đạo vết tích thật sâu phóng tới Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chiến ý vô song, đối mặt chiêu thức cường đại của Thành Đông Lưu, toàn thân hừng hực xích diễm, đối diện xông tới.
Ngay tại trong nháy mắt đụng nhau, trong mắt Tiêu Chiến bùng lên hỏa diễm, khí thế tăng cường gấp mười lần.
Bành ~
Theo to va chạm lớn tiếng, bãi cỏ bùn đất một trăm mét xung quanh hai người liên tục bạo liệt, nhấc lên vô tận bụi mù.
Theo sau là một tiếng ngột ngạt.
Ánh mắt mọi người nhất thời đều khẩn trương nhìn về phía hai người bị bụi mù che khuất.
Mà cường giả Niết Bàn cảnh trở lên đều thấy rõ ràng.
Liệt diễm hỏa quyền của Tiêu Chiến trực tiếp đánh nổ cánh tay phải của Thành Đông Lưu, bay ngược ra mấy chục mét.
Thành Đông Lưu hôn mê bất tỉnh.
Theo bụi mù tán đi, khi mọi người thấy tràng cảnh như thế liên tục xôn xao cảm thán.
Tại Dực Châu Chân Võ các, danh khí đại sư huynh Thành Đông Lưu còn rất lớn, không nghĩ tới thật bị Tiêu Chiến dưới trướng Tần Vương đánh bại.
- Đại sư huynh!
Đệ tử Chân Võ các kinh hãi hô to, mà người Ngọc Nữ môn cùng Kiếm Các sắc mặt tái xanh, bọn họ không trách Thành Đông Lưu thất bại, dù sao mình đều thất bại trên tay Thành Đông Lưu, mà do địch nhân quá mạnh.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tiêu Chiến ngạo nghễ sừng sững trên chiến trường, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Đến tận đây thế hệ cường giả tuổi trẻ mạnh nhất Dực Châu, bại.
Mà bại chính là cường giả Tông sư mạnh nhất thế hệ tuổi trẻ Tần Vương phủ.
Tại sao là Tông sư đệ nhất, bởi vì yêu nghiệt Tần Vương phủ thực sự nhiều lắm, thiên kiêu Niết Bàn cảnh cũng không ít.
Ngay cả Mộ Dung Liên Tuyết kém nhất đều là thực lực Niết Bàn cảnh trung kỳ.
Còn đến khi một vài cường giả Tạo Hóa cảnh, bọn họ đều không nhìn những người này ở trong mắt.
Đó là người sao?
Ngắn ngủi hai ba mươi năm đã đột phá đến cảnh giới mà người khác cần dùng thời gian trên trăm năm thậm chí mấy trăm năm đến chết cũng không có đột phá.
Ngay tại lúc tất cả mọi người càng thêm e ngại Tần Vương phủ, chỉ thấy Tiêu Chiến trên chiến trường hét dài một tiếng.
Khí thế Tông Sư đỉnh phong lúc đầu đột nhiên biến hóa, tất cả linh khí bên trong Dực Long cốc đều tụ tập đến trên người hắn, một cỗ linh khí phong bạo to lớn quay xung quanh bên người Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến muốn đột phá Niết Bàn cảnh.
Dưới ánh mắt mấy chục vạn người, Tiêu Chiến muốn ở chỗ này đột phá Niết Bàn cảnh.
Mà không ai dám động, ngay cả đám người Chân Võ các đầy cừu hận nhìn Tiêu Chiến cũng không dám có bất kỳ động tác gì, hiện tại đi đón Thành Đông Lưu cũng không dám.
Bởi vì nguyên một đám mãnh tướng Tần Vương phủ đang nhìn chăm chú, năm vạn Hắc Giáp quân đoàn rục rịch, sát ý lẫm liệt.
Theo một tiếng vang thật lớn, linh khí phong bạo tiêu tán tiến hết vào phía trong cơ thể Tiêu Chiến, khí tức Niết Bàn cảnh cường đại từ trên người Tiêu Chiến phát tán ra, nhấc lên một trận phong ba.
Chỉ thấy Tiêu Chiến lăng không mà lên đến trước mặt Lý Chính, nửa quỳ xuống, mặt mũi tràn đầy cung kính nói:
- Điện hạ, mạt tướng Tiêu Chiến không nhục sứ mệnh.
Lý Chính hài lòng nhìn Tiêu Chiến:
- Tốt, thượng tọa!
Theo Tiêu Chiến đột phá Niết Bàn cảnh đã có tư cách an vị ở bên cạnh.
- Đa tạ điện hạ!
Tuy điện hạ chỉ nói mấy chữ nhưng lại làm cho mặt mũi Tiêu Chiến tràn đầy hưng phấn kích động, đây chính là điện hạ tán thành mình.
Sắc mặt Sở Hùng tái xanh ra lệnh cho người bên cạnh đón Thành Đông Lưu trở về, bây giờ Thành Đông Lưu đã không có cánh tay phải, ở vào trạng thái tàn phế, coi như có thể chữa trị cánh tay phải của hắn, cũng không có khả năng trở lại như lúc ban đầu.
Sau đó Ngọc Tâm Nghiên cùng Kiếm Dật Thần liếc nhau, lập tức ra hiệu Ngọc Tâm Mai bên cạnh ra sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận