Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 451: Đến

Khi Hoàng Cân thủ quân nhìn Thái Qua ngồi trở lại Tử Đồng Hắc Sư chỉ huy hai trăm ngàn đại quân Huyết Hoành bang rời đi, liên tục hoan hô.
Ánh mắt đầy sùng bái nhìn Trình Giảo Kim vẫn sừng sững trên không trung.
- Tướng quân uy vũ!
- Tướng quân uy vũ!
- Tướng quân uy vũ!
Binh lính đầy thành đều la to vì Trình Giảo Kim vừa mới đại phát thần uy.
Mà lúc này ngay cả Trình Giảo Kim cũng không có phát hiện trên không hắn có một bóng người đỏ sậm mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn hắn.
Bóng người đỏ sậm chính là Lữ Bố!
Bởi vì Lý Chính lo lắng an nguy của Trình Giảo Kim, bởi vậy để Lữ Bố đi đầu một bước, cam đoan Trình Giảo Kim an toàn, dù sao tuy Huyết Hoành bang tuy muốn kéo dài thời gian, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ sẽ không trước chém giết thủ tướng Vân Thành để cho mình lại càng dễ chưởng khống cục thế.
Cho nên Lý Chính bảo Lữ Bố tới trước Vân Thành, âm thầm thủ hộ Vân Thành, mà Lý Chính thì cùng Chương Hàm nhanh chóng chạy đến.
Giờ phút này chân khí trong người Trình Giảo Kim nhanh chóng trôi qua, sắc mặt trắng nhợt, nhất thời có loại cảm giác trời đất quay cuồng, nhìn ánh mắt Hoàng Cân thủ quân sùng bái, không khỏi âm thầm chịu khổ, chẳng lẽ vừa mới đại phát thần uy của mình, liền muốn chật vật rơi xuống.
Ngay tại thời điểm Trình Giảo Kim muốn vô lực rơi xuống, Lữ Bố đã sớm biết được trong cơ thể Trình Giảo Kim suy yếu, lập tức nhẹ nhàng điểm hư không một cái, tại địa phương Hoàng Cân thủ quân không thấy được, bên người Trình Giảo Kim, một đạo không gian hơi hơi nứt ra, một cỗ chân khí tinh thuần truyền tống đến trong cơ thể Trình Giảo Kim, thân thể Trình Giảo Kim trong nháy mắt khẽ động, tinh thần chấn động, lập tức khôi phục thư thái, quay đầu tứ phương.
- Đừng xem, đi vào trước đi!
Mà bên tai Trình Giảo Kim truyền tới âm thanh Lữ Bố.
Trình Giảo Kim khẽ động ánh mắt, nguyên lai là Lữ tướng quân đang trợ giúp mình, lập tức nhẹ gật đầu nhỏ bé không thể nhận ra, bên trong ánh mắt kính sợ của bọn người Khúc Tĩnh Kỳ bay trở về thành.
- Các ngươi tiếp tục điều tra, lần này kết thúc, nhưng lần sau còn sẽ tới, các ngươi thời khắc chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
Trình Giảo Kim nói với đám người.
- Tuân lệnh! Trình tướng quân!
Lần này Hoàng Cân thủ quân trả lời, tràn đầy lòng tin.
.........
Ngày thứ hai, Chương Hàm dẫn đầu một trăm ngàn Hoàng Cân Quân trong đêm nhanh chóng hành quân rốt cục chạy tới.
Mà Huyết Hoành bang vốn muốn tiếp tục tấn công Vân Thành cũng nhận được tin tức này, lập tức ngừng lại, lại thương lượng đối sách ứng đối với việc Vân Thành mới tăng viện quân.
Trong tổng bộ Huyết Hoành bang ở Ứng Thiên thành, Huyết Lịch Hải lạnh lùng nhìn bọn người Thái Qua cùng Phương Tuyệt Sinh phía dưới.
- Nói đi, hôm qua các ngươi vì sao còn bắt không được Trình Giảo Kim chỉ là một Niết Bàn cảnh sơ kỳ.
- Bản bang chủ tuy để cho các ngươi trì hoãn thời gian, nhưng cũng không phải khiến các ngươi buông tha Trình Giảo Kim, một khi chém giết Trình Giảo Kim, chúng ta càng dễ chưởng khống cục thế tấn công Hoàng Cân giáo trong tay chúng ta.
- Bang chủ, Trình Giảo Kim kia quả thực bất phàm, tuy chỉ có tu vi Niết Bàn cảnh sơ kỳ, nhưng chiến lực không tầm thường, có thể ngắn ngủi giao chiến cùng ta.
Thái Qua nói đến Trình Giảo Kim, ánh mắt lóe qua một chút ánh sáng, nói với Huyết Lịch Hải.
- Há, thật sao!
Huyết Lịch Hải có chút kinh dị nhìn Thái Qua, hắn biết Thái Qua sẽ không nói dối, xem ra Trình Giảo Kim không tầm thường.
- Không sai, nhưng tuy Trình Giảo Kim có thể cùng ta giao chiến, nhưng thực lực của hắn căn bản không bằng ta, chỉ cần ta cùng hắn chiến đấu mấy hiệp, nhất định có thể bắt lấy hắn.
- Nhưng tất cả đều bị hắn làm hỏng!
Thái Qua chỉ Phương Tuyệt Sinh tiếp tục giận dữ nói:
- Hai quân đấu tướng vốn chính là chiến đấu đường đường chính chính, nhưng Phương Tuyệt Sinh lại không có đi qua sự đồng ý của ta đã đi đánh lén Trình Giảo Kim, hơn nữa còn đánh lén không thành, quả thực mất hết mặt mũi Huyết Hoành bang chúng ta, làm hại ta không thể không tạm thời đình chỉ chiến đấu.
Nghe được lời Thái Qua, ánh mắt Huyết Lịch Hải lạnh như băng nhìn về phía Phương Tuyệt Sinh.
Chỉ thấy Phương Tuyệt Sinh nghênh tiếp ánh mắt Huyết Lịch Hải, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Bang chủ, thuộc hạ nhìn thấy Trình Giảo Kim có chút bất phàm, bởi vậy vì để kế hoạch Huyết Hoành bang chúng ta có thể dễ dàng tiến hành, muốn tiêu diệt Trình Giảo Kim tiêu trừ tai hoạ ngầm, không nghĩ tới thuộc hạ vì Huyết Hoành bang không để ý mặt mũi đi đánh lén Trình Giảo Kim, mà Thái Qua chỉ vì mặt mũi mà ngừng lại, để lần chiến đấu này thất bại.
- Ngươi... Ngươi đây là không để ý công đạo!
Thái Qua nhìn Phương Tuyệt Sinh còn trả đũa, mặt mũi tràn đầy giận dữ nói.
- Hừ, công đạo, công đạo có thể coi như cơm ăn sao?
- Ngươi đã bận tâm công đạo, ngươi có muốn dùng thực lực Niết Bàn cảnh sơ kỳ hay không cùng Trình Giảo Kim giao chiến!
Phương Tuyệt Sinh khinh thường nói.
- Đây là công đạo ngươi nói à, ngươi chính là cưỡng từ đoạt lý!
- Ta bằng bản sự tu luyện ra được, hắn muốn cùng ta quyết đấu, cái gì liền muốn ta áp chế tu vi, ngươi đánh lén cũng là không công đạo.
- Được rồi, chớ ồn ào!
Huyết Lệ Hải nhìn Thái Qua lại muốn tranh luận cùng Phương Tuyệt Sinh, trực tiếp hô.
Mà một số đà chủ phía dưới yên tĩnh một mảnh co đầu rút cổ trên ghế ngồi, không dám phát ra mảy may tiếng vang.
- Hiện tại viện quân Hoàng Cân giáo đã tới Vân Thành, theo thám tử lấy được tin tức, Hoàng Cân giáo phái tới viện quân chỉ có một trăm ngàn đại quân, nói cách khác Vân Thành hiện tại đã có hai trăm ngàn đại quân, đây đã là tất cả binh lính Hoàng Cân giáo có thể phái ra.
Ngữ khí Huyết Lịch Hải có chút ngưng trọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận