Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 710: Không Thể Lưu

Bởi vậy mới cùng nhau đi vào Ngụy phủ thỉnh giáo Ngụy Duyên.
Hiện tại Ngụy Duyên thế nhưng là đại tướng quân Ám Viêm vương triều, ảnh hưởng cực lớn tại năm đại vương triều.
Ngụy Duyên nhìn mọi người biểu lộ mười phần khổ não, cúi đầu trầm ngâm nói:
- Các ngươi đều là đồng liêu kề vai chiến đấu, ta cũng không gạt các ngươi.
- Đêm qua rạng sáng, vương thượng bí mật triệu tập ta cùng thừa tướng tiến về hoàng cung, cũng là đàm luận chuyện Đại Viêm Hoàng triều.
- Vương thượng cảm thấy địa vị Chí Tôn mười phần tôn quý, rất có thể sẽ không tùy ý xuất thủ, bởi vậy vị Tần Hoàng kia coi như muốn chưởng khống Viêm Vực, cũng chỉ lại phái đại quân đến tấn công.
- Mà vương thượng hắn mười phần kiên định nói, không có khả năng tuỳ tiện đầu hàng, coi như bại cũng muốn đánh ra khí thế Ám Viêm vương triều, để Tần Hoàng coi trọng Ám Viêm vương triều, đến lúc đó vương thượng lại chủ động đầu hàng Tần Hoàng, Tần Hoàng bởi vậy rất có thể sẽ hậu đãi Ám Viêm vương triều.
- Cái gì!
- Vương thượng đây là muốn cầm mạng của chúng ta đổi lại địa vị ở trong lòng Tần Hoàng sao! Đổi cho vương thất bọn họ được trọng dụng.
Thân là cao tầng tướng lĩnh làm sao có thể không hiểu, trong nháy mắt liền biết vương thượng dự định, vì Ám Viêm vương triều, nói dễ nghe, chẳng qua là vì chính hắn mà thôi.
Tất cả mọi người biết ai cũng chống cự không được Đại Tần hoàng triều. Hết thảy giãy dụa đều là hy sinh vô vị.
Nhưng vương thượng vì tôn nghiêm vương thất, vì tương lai vương thất, dự định để tướng lĩnh phía dưới cùng đại quân đối kháng cùng Đại Tần.
Các tướng lĩnh nguyên một đám tức giận khó bình, nhưng lại không biết làm sao.
Một vị tướng lĩnh vội vàng hỏi:
- Thừa tướng và ngài cũng đồng ý vương thượng quyết định sao?
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Ngụy Duyên thở dài nói:
- Ta đương nhiên không đồng ý, nhưng thừa tướng hắn...
Ai!
Sắc mặt chúng tướng trắng bệch, một tướng lĩnh bên trong đám người liếc một chút Ngụy Duyên không để ai thấy, nổi giận mắng:
- Liền vì bọn họ có thể sống được tiêu sái dưới sự thống trị của Đại Tần hoàng triều lại để cho chúng ta cùng vô số tướng sĩ lấy mạng đi lấp.
- Ông đây mặc kệ!
- Không sai, lão tử cũng không làm.
- Nếu vì bảo vệ quốc gia, chiến tử cũng đáng!
- Nhưng ở loại tình huống hiện tại, Viêm Vực bị Tần Hoàng thống trị đã thành kết cục đã định, huống chi Tần Hoàng lúc ấy ở trước mặt mọi người tuyên bố qua, sẽ đối xử như nhau dành cho con dân gia nhập vào Đại Tần.
- Tần Hoàng vô cùng tôn quý đã dám trước mặt mọi người tuyên bố, tự nhiên không có khả năng nuốt lời.
- Vậy tại sao còn phải để cho vô số huynh đệ của chúng ta hi sinh vô ích, chỉ vì vương thất cùng quyền quý sao?
Một vị tướng lĩnh dòng chính khác của Ngụy Duyên cũng nổi giận mắng.
Theo hai vị tướng lĩnh mở miệng mắng to, những người khác rốt cục cũng không nhịn được.
- Không sai, để các huynh đệ lão tử hi sinh vô ích, lão tử làm không được, lão tử cũng không làm.
- Đặc biệt, Ám Viêm vương triều sớm muộn gì cũng sẽ không có, lão tử còn làm tướng quân gì.
- Lão tử cũng không làm.
Chúng tướng liên tục mắng.
Mà không ít tướng lĩnh khẽ gật đầu, tựa hồ kiên định tín niệm của mình, đột nhiên đứng lên quỳ một gối xuống nói với Ngụy Duyên:
- Ngụy tướng quân, chúng ta đều biết ngài để ý nhất là những đồng liêu chúng ta và các huynh đệ phía dưới, ngài nghĩ kế cho chúng ta, để cho chúng ta có một con đường sống đi.
- Chúng ta đợi nghe ngài phân công.
Mà tướng lĩnh còn đang giận mắng nhìn thấy cơ hồ có hơn một nửa tướng lĩnh cầu Ngụy Duyên, nhất thời kịp phản ứng, cũng liên tục bắt chước.
- Ngụy tướng quân hiện tại chỉ có ngài có thể cứu chúng ta.
Ngụy Duyên bất đắc dĩ thở dài nói:
- Các ngươi đi thôi, các ngươi đều giao lên phù lệnh, ta đều phê chuẩn, ta chỉ có thể làm được những thứ này.
- Còn huynh đệ phía dưới...
Ngụy Duyên lóe qua một tia đau lòng nói:
- Vương mệnh không thể trái, ta sẽ cùng bọn hắn đi tiếp.
Tất cả tướng lĩnh liên tục ngẩng đầu, trên mặt đều là vẻ cảm động, nhưng nghe một câu phía sau, lại khiếp sợ nhìn Ngụy Duyên.
- Ngụy tướng quân không thể.
Một số tướng sĩ kích động trực tiếp đứng lên, thất thanh nói:
- Ngụy tướng quân ngươi cho lập xuống bao nhiêu công lao Ám Viêm vương triều chúng ta.
- Vương thượng sao có thể nhẫn tâm, mờ nhạt vô tình như thế.
Nguyên một đám tướng sĩ tức giận, tiếng mắng không ngừng.
Nhưng đúng vào lúc này, đôi mắt vị tướng lĩnh ở trước nhất phía dưới lóe qua một đạo tinh quang, đột nhiên hung ác nói:
- Ngụy tướng quân, vương thượng đều đã không xem chúng ta như người, vậy tại sao chúng ta còn hiệu trung hắn.
- Không bằng chúng ta thừa cơ hội này giết vào vương cung, giết đại vương, rồi trực tiếp đầu hàng Tần Hoàng.
- Cứ như vậy, chúng ta và các huynh đệ đều không cần làm hy sinh vô ích.
Tất cả mọi người giật mình, khiếp sợ nhìn vị tướng lĩnh này.
Thế mà Ngụy Duyên đột nhiên giận dữ nói:
- Im ngay!
Một vị tướng lĩnh khác cũng đột nhiên đứng lên nói:
- Ngụy tướng quân, hắn nói không sai, chúng ta bảo vệ con dân Ám Viêm vương triều, mà không phải vương thất cùng quyền quý.
- Vạn nhất chúng ta chống cự Tần Hoàng, để cho Tần Hoàng tức giận, cái kia đối với bách tính Ám Viêm vương triều chúng ta chính là một tràng tai nạn.
- Mời Ngụy tướng quân làm chủ cho chúng ta.
Nhất thời, ba vị tướng lĩnh cũng cùng nhau cúi bái.
Theo năm vị tướng lĩnh thao tác, tướng lĩnh còn lại nguyên một đám tựa hồ cũng kiên định quyết tâm.
- Mời Ngụy tướng quân làm chủ cho chúng ta!
- Mời Ngụy tướng quân làm chủ cho chúng ta!
Ngụy Duyên đỏ mặt đứng lên, nhìn một mảnh tướng lĩnh cúi bái, trầm mặc rất lâu sau cùng hóa thành một tiếng thở dài.
- Ai!
...
Ngụy Duyên nói nửa thật nửa giả, đại vương Ám Viêm vương triều chưa chắc sẽ để bọn hắn đi chịu chết.
Nhưng cái này đâu còn quan trọng.
Vương thất năm đại vương triều, không thể lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận