Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 430: Thạch Chấn Thủ

Nghe thám tử phía bên ngoài cấp báo, mọi người đã không có biểu lộ ngoài ý muốn, chỉ có thể âm thầm thở dài.
Ai! Xem ra Thanh Vân cứ điểm đã không ngăn cản được Tần Lâm Quân, thế lực Tần Lâm Quân lại muốn tăng cường.
- Tần Lâm Quân phái người nào tiến về Vân Lĩnh quan?
Tần Trấn Hiên cắn răng vẫn còn có chút không cam lòng nói, nếu thực lực không mạnh, căn bản không được tác dụng, chỉ có thể bị tiêu diệt.
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, rất có thể là Phan Phượng tiến về đó, thậm chí tăng thêm Trương Hợp mới tớ!
Bạch Cuồng Sinh rất dễ dàng suy đoán ra thống soái chỉ huy kỵ quân.
- Bây giờ lập tức đi dò xét cho ta!
Trong mắt Tần Trấn Hiên lóe lên một vẻ cố chấp lấp, phân phó thám tử trước đó đến đưa tin.
- Vâng!
Thám tử rút lui, mọi người trong đại sảnh trầm mặc lại.
Tất cả mọi người biết Tần Lâm Quân một khi chiếm lĩnh Thanh Vân cứ điểm, sau cùng thì Thanh Vân quận sẽ dễ như trở bàn tay nằm trong tay nàng, như vậy Tần Lâm Quân trực tiếp chiếm lĩnh một phủ, chuyện này đối với bọn hắn cực kỳ bất lợi, sẽ để cho càng nhiều người Trấn Quốc phủ đầu nhập vào đến dưới trướng Tần Lâm Quân, đến lúc đó Tần Lâm Quân sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, mà bên mình càng ngày càng yếu, dựa theo tiền đặt cuộc trước đó là song phương chiếm lĩnh Dương Vương, mình đã rơi xuống một tầng lớn.
- Công tử, hiện tại Tần Lâm Quân đã phái người tiến vào Thanh Vân quận, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể chiếm lĩnh Thanh Vân cứ điểm, Dương Vương coi như kịp phản ứng cũng khó có thể kịp thời trợ giúp, chúng ta bây giờ phải chăng cũng bắt lấy cơ hội này, toàn lực tấn công Thanh Thủy phủ!
Một vị tướng lĩnh đưa ra đề nghị.
- Không sai, đây cũng là cơ hội của chúng ta, thừa dịp Thanh Vân cứ điểm đại loạn, chúng ta cũng có thể tấn công mấy quận sau cùng của Thanh Thủy phủ.
- Công tử chúng ta có thể lập tức xuất binh!
Tướng lĩnh phía dưới liên tục xin đi giết giặc.
Tần Trấn Hiên nghe được chúng tướng xin đi giết giặc trong lòng cũng có chút động tâm, nhưng hắn hiện tại cùng Dương Vương trong bóng tối liên lạc, đã có mục đích hợp tác.
Nếu như bây giờ lại tấn công Dương Vương, Dương Vương nhất định tức giận, đến lúc đó cùng vỡ tan quan hệ với Dương Vương, bởi vì sẽ nhỏ mất lớn.
Ánh mắt Tần Trấn Hiên có chút khó khăn nhìn về phía Trần Bình, muốn biết Trần Bình có biện pháp nào.
Mà tướng lĩnh phía dưới nhìn Tần Trấn Hiên còn không có tỏ thái độ, cũng đang nhỏ giọng châu đầu ghé tai, mưu sĩ trò chuyện với nhau, bầu không khí trong đại sảnh chuyển biến, bắt đầu mượn nhờ biến cố Thanh Vân cứ điểm mà mưu lợi vì mình.
Bạch Cuồng Sinh chú ý tới bên trong ánh mắt Tần Trấn Hiên lóe qua vẻ làm khó, trong lòng nhất thời sinh nghi, vì sao công tử vẫn luôn muốn khuếch trương lớn thế lực, hôm nay làm sao không động tâm?
Mà Trần Bình cũng nhìn thấy Tần Trấn Hiên ra vẻ làm khó, cho Tần Trấn Hiên một cái ánh mắt yên tâm, nhìn qua mọi người chậm rãi mở miệng nói:
- Bây giờ không phải là thời cơ chúng ta xuất thủ tốt nhất!
Mọi người thấy Trần Bình mở miệng, liên tục dừng lại nhìn về phía Trần Bình, nghe Trần Bình nói tiếp.
Trần Bình nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục giải thích:
- Hiện tại Tần Lâm Quân chiếm lĩnh Thanh Vân cứ điểm, Dương Vương nhất định tức giận, chắc chắn toàn lực tấn công Tần Lâm Quân, nếu như chúng bây giờ ta thừa cơ tấn công Dương Vương, rất có thể sẽ chia sẻ lửa giận, tuy nhiên chúng ta không cần sợ hãi, gián tiếp trợ giúp Tần Lâm Quân ngăn cản một bộ phận áp lực, có phải có chút không ổn hay không.
- Chúng ta đại khái có thể trước án binh bất động, để Dương Vương toàn lực đối phó Tần Lâm Quân, chờ bọn hắn lưỡng bại câu thương tổn thất nặng nề lại xuất kích.
Nghe xong Trần Bình giải thích, mọi người suy tư lợi và hại việc này.
Bạch Cuồng Sinh nhìn Trần Bình cũng không đồng ý xuất binh Dương Vương, ánh mắt lộ ra một đạo tinh quang, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Theo Trần Bình, Tần Trấn Hiên tiếp nói với những võ tướng xin đi giết giặc:
- Trần Bình nói không sai, hiện tại chúng ta tạm thời án binh bất động, chờ đợi thời cơ!
Mọi người nghe được Tần Trấn Hiên cùng Trần Bình hai người nói như vậy, chỉ có thể tán thành.
.........
Mà đồng thời, Thanh Vân cứ điểm chiến hỏa bay tán loạn, Tần Lâm Quân suất lĩnh đại quân tấn công Thanh Vân cứ điểm, lúc này trên không Thanh Vân cứ điểm đều là loạn tiễn đang bay, song phương giơ cao thuẫn bài, mà mỗi lần Tần Lâm Quân đều đến là dừng, mỗi khi thời khắc binh lính sắp tổn thất nặng nề lập tức lui binh.
Làm cho tướng sĩ phía trên thành không hiểu ra sao.
Phía trên thành cứ điểm, theo chúng tướng sĩ vây quanh một vị nho tướng ở trung tâm, ánh mắt người này thâm thúy nhìn đông đảo địch quân đang thối lui.
- Tướng quân, địch quân đã hoàn toàn thối lui!
Một vị tướng lĩnh báo cáo.
- Lại đi dò xét địch quân có động tĩnh gì, có bất kỳ tình huống gì lập tức báo cáo!
Vị nho tướng này chính là Thạch Chấn Thủ.
Khuôn mặt Thạch Chấn Thủ nghiêm túc nói.
- Vâng!
Thạch Chấn Thủ để chúng tướng thối lui thanh lý chiến trường, một thân một mình nhìn trận doanh Tần Lâm Quân chỗ xa, trong lòng mười phần ngưng trọng, hắn biết Tần Lâm Quân không có khả năng đánh không cố gắng như thế, sau lưng khẳng định còn có hậu thủ!
Thạch Chấn Thủ đứng trên thành nhìn trận doanh địch nhân thật lâu, sau khi trở lại doanh địa triệu tập chúng tướng thương lượng.
Ánh mắt Thạch Chấn Thủ đảo qua một số võ tướng trên áo giáp còn lưu giữ dấu vết chiến đấu, đối với chúng tướng trầm giọng nói:
- Các ngươi cảm thấy Tần Lâm Quân đột nhiên động binh có dụng ý gì?
- Đương nhiên là công phá Thanh Vân cứ điểm!
Một số tướng lĩnh không rõ ý nghĩa nhìn Thạch Chấn Thủ, chẳng lẽ Tần Lâm Quân vẫn còn có mục đích khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận