Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 564: Trước Khi Quyết Chiến

Chúng tướng phía dưới đều gật đầu, nhiều lần mình dựa vào điện ra lệnh đều mai phục tốt bọn hắn, lại luôn có thể bị Trần Bình mưu sĩ cùng thống soái Triệu Quát kịp thời phát hiện cấp tốc rút lui, chạy thoát, tài trí cùng trình độ nhạy bén của bọn họ thật không thể khinh thường.
Thế mà Lý Vũ đột nhiên cười một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ thâm thúy:
- Cái này các ngươi yên tâm, Tần Lâm Quân nàng sẽ tin tưởng, mà các ngươi hiện tại chuẩn bị sẵn sàng, ẩn nấp làm ra một số động tĩnh muốn chạy tới Thiên Châu, các quân phối hợp tốt cho ta.
- Tuân lệnh!
Chúng tướng trả lời.
Hứa Thiên Cơ cùng Lục Dự Mưu liếc nhau, trong khoảng thời gian này bọn họ loáng thoáng đã đoán được điện hạ rất có thể chôn một tên gian tế tại Trấn Quốc phủ, mà gian tế này còn là cao tầng của Trấn Quốc phủ.
Chỉ là trong khoảng thời gian này dị thường liền sợ người Trấn Quốc phủ đã cảm giác được cái gì.
Thế mà hai người nhìn Lý Vũ biểu lộ tự tin, nuốt xuống lời ban đầu muốn nói, bọn họ cũng như các nhân kiệt tin tưởng Lý Chính, bọn họ cũng tin tưởng vị Thái Tử điện hạ anh minh thần võ này của mình.
Hai ngày sau, theo Lý Vũ bí ẩn điều binh khiển tướng, rốt cục vẫn bị người Tần Lâm Quân phát hiện...
Trong quân doanh đại trướng, Tần Lâm Quân cùng Tần đại quản gia, Lưu Lệ, Trần Bình, Triệu Quát tụ tập ở đây.
- Chư vị đều đã biết được Lý Vũ động tác vụng trộm rời đi, các ngươi cảm thấy Lý Vũ thật phái binh tiến về trợ giúp Thiên Châu yếu địa, hay cố ý làm cho chúng ta nhìn.
Tần Lâm Quân ngồi chủ vị, Tần tổng quản bên cạnh, Lưu Lệ, Triệu Quát, Trần Bình ngồi ngay ngắn ở phía dưới.
Bọn người Trần Bình nghe Tần Lâm Quân tra hỏi, ánh mắt nhìn nhau giao lưu, chỉ thấy Trần Bình mở miệng nói:
- Hẳn là cố ý cho chúng ta nhìn, nếu như hắn muốn đi trợ giúp đã sớm đi, làm gì chờ tới bây giờ!
- Không sai, bất quá cũng xem ra Lý Vũ có chút gấp, hắn muốn phải nhanh chóng giải quyết chúng ta!
Triệu Quát ở một bên nói bổ sung.
Tần Lâm Quân hỏi:
- Trần tiên sinh, đã tìm được người kia chưa.
Trần Bình cùng Triệu Quát liếc nhau lộ ra nụ cười yếu ớt nói:
- Tìm được!
- Vậy chúng ta có lợi dụng tên phản đồ này hay không.
Lưu Lệ một bên trầm giọng nói, ánh mắt sáng ngời sắc bén mười phần.
Trần Bình khen ngợi gật đầu:
- Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, không quá ba ngày, Lý Vũ sẽ thiết trí một cái bẫy rập chờ lấy chúng ta nhảy vào.
- Vị phản đồ kia là ai!
Trong mắt Tần Lâm Quân phát ra hàn ý băng lãnh thấu xương.
Trần Bình thở dài nói:
- Thiếu chủ, người này là La Dương Dụ.
- La Dương Dụ?
Thân hình Lưu Lệ khẽ động, đứng lên mang theo ánh mắt bất khả tư nghị (*) nhìn Trần Bình.
[*Khó tin]
La Dương Dụ trước đó là thủ tịch quân sư Trấn Quốc phủ, hợp tác với mình nhiều năm suất lĩnh Hắc Linh quân chiến chinh chiến lập xuống chiến công hiển hách, rất được đại tướng quân tín nhiệm.
Trần Bình nghiêm túc gật đầu nói:
- Lưu thống soái, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn âm thầm điều tra việc này, tất cả dấu hiệu tổng quát cho thấy La Dương Dụ là người hoàng thất, đây cũng là manh mối ta điều tra ra được.
Sau đó Trần Bình nói hết những chuyện từ khi La Dương Dụ tiến vào Trấn Quốc phủ bắt đầu cho tới bây giờ, đặc biệt là trong khoảng thời gian này La Dương Dụ có lúc dị thường đưa cho Tần Lâm Quân xem.
Tần Lâm Quân cấp tốc lật xem hết, lập tức đưa cho Lưu Lệ cùng Triệu Quát hai người.
Toàn thân Tần Lâm Quân tản ra một cỗ khí tức sắc bén, ngữ khí ngậm có thâm ý nói:
- Đến lúc đó sẽ biết được, lần này hắn sẽ nghĩ hết biện pháp để cho chúng ta đi tấn công Lý Vũ.
Mà lúc này La Dương Dụ thì đang ở trong doanh địa Hắc Linh quân một chỗ khác, đại tướng trấn giữ là Lương Ôn Việt.
Hai người đang ngồi xếp bằng trong đại trướng, hơn mấy bàn nhỏ màu hoàng kim tản ra mùi thịt nướng.
Lương Ôn Việt cười nói với La Dương Dụ:
- Lão La, đáng tiếc vì lúc chiến không thể uống rượu, bằng không ngươi ta muốn nâng ly một phen mới đúng!
Mặt mũi La Dương Dụ tràn đầy tươi cười nói:
- Lão Lương, vậy ngươi có thể yên tâm, không bao lâu, chúng ta có thể đánh hạ Lý Vũ, kết thúc trận chiến đấu này!
- Ồ?
Ánh mắt Lương Ôn Việt sáng lên, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, lập tức nghĩ đến:
- Chẳng lẽ Lý Vũ bên kia xuất hiện đại động tác, phải chăng có quan hệ với Thiên Châu!
- Ha ha, không sai! Hoang Châu Lý Duyệt biết thời gian cấp bách, chuyển lực chú ý củaTần Vương Lý Chính đến Dực Châu, toàn lực phái binh tấn công hai nơi yếu địa Thiên Châu, ngày đêm chiến đấu, hai nơi yếu địa Thiên Châu sắp không chịu đựng nổi nữa.
La Dương Dụ lộ ra vẻ hưng phấn.
Lương Ôn Việt sờ cằm suy nghĩ nói:
- Nếu như Lý Duyệt đánh vào Thiên Châu, như vậy Lý Vũ rất có thể sẽ đình chỉ giao chiến cùng chúng ta, tiếp theo hắn rất có thể hai mặt thụ địch.
- Như vậy hắn hiện tại có khả năng duy nhất là nghĩ biện pháp giải quyết hết chúng ta.
- Nhưng muốn giải quyết chúng ta căn bản không có khả năng.
- Cho nên...
Lương Ôn Việt ngẩng đầu, nhìn La Dương Dụ chân thành nói:
- Lão La, ý của ngươi là?
La Dương Dụ lộ ra vẻ tự tin nói:
- Lý Vũ đã không giải quyết được chúng ta, hắn không muốn hai mặt thụ địch, hắn chỉ có thể phái ra một bộ phận binh lực tiến về Thiên Châu đánh lén Lý Duyệt.
- Đến lúc đó là cơ hội của chúng ta.
- Một khi Lý Vũ rút ra quân đội, như vậy địa phương phòng thủ thế tất yếu kém, mà Trấn Quốc phủ chúng ta am hiểu nhất cũng là lấy điểm yếu nhỏ phá cả cục diện, lấy ưu thế yếu ớt dần dần ảnh hưởng toàn bộ chiến cục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận