Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 487: Minh Chủ (1)

Dù sao Hoàng Cân giáo thực sự để bọn hắn ăn ngủ không yên, thừa dịp hiện tại Hoàng Cân giáo còn nhỏ yếu, tiêu diệt Hoàng Cân giáo, nếu không chờ Hoàng Cân giáo trưởng thành lại là một uy hiếp cường đại.
...
Cổ Hủ nhìn tất cả mọi người đang coi trọng mình, tiếp tục mở miệng nói:
- Các ngươi rõ ràng thực lực Tần Vương, mỗi thế lực chúng ta đều muốn hết sức, Hoàng Cân giáo chúng ta bây giờ chỉ có hai trăm ngàn đại quân, chúng ta phái ra toàn bộ.
- Chỉ có ngăn chặn Tần Vương, chúng ta mới có tương lai, ngay cả Tần Vương cũng đỡ không nổi, đến lúc đó lại toàn lực xuất thủ sẽ trễ.
Khi bang chủ cùng đường chủ tam đại thế lực nghe được Hoàng Cân giáo ra hai trăm ngàn đại quân, sắc mặt biến hóa, bọn họ biết Hoàng Cân giáo nắm giữ hai trăm ngàn đại quân đã là cực hạn, không nghĩ tới vậy mà có thể phái ra toàn bộ.
Hiển nhiên Hoàng Cân giáo chân thành biểu hiện để tâm tính bọn hắn có biến hóa, cũng để bọn hắn cảm thấy áp lực với việc Tần Vương đang đến mười phần trầm trọng.
Đặng Thiên Sát đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm hai vị bang chủ Thanh Trúc hội cùng Hồng Tinh hội nói:
- Kinh Sát bang chúng ta xuất binh ba mươi vạn.
Hai vị bang chủ còn lại nhìn thoáng qua lẫn nhau, gật đầu đồng thời nói:
- Tốt, Thanh Trúc hội ta cũng ra ba mươi vạn.
- Hồng Tinh hội ra ba mươi vạn.
Mà Đặng Thiên Kinh thấy bọn hắn xuất ra như vậy, khẽ gật đầu, bầu không khí lúc đầu tam đại thế lực đối kháng cũng dịu đi không ít.
- Tốt, vậy chúng ta ngoại trừ lưu đường chủ thủ thế lực của mình, mỗi người lại phái ra bốn vị đường chủ Niết Bàn cảnh như thế nào?
- Tuy Tần Vương phủ chỉ bất quá nắm giữ chín vị cường giả Niết Bàn cảnh, nếu như chúng ta đánh bại Tần Vương, như vậy Yến Châu có phải cũng có khả năng bị chúng ta chiếm lĩnh hay không?
Đặng Thiên Kinh nói từng chữ từng câu, ánh mắt lóe qua một tia hỏa nhiệt.
Tần Vương công đánh chúng ta, vì sao cũng không phải một cơ hội.
Bây giờ bốn đại thế lực Ương Châu kiềm chế lẫn nhau, rất khó diệt đi bất kỳ một thế lực nào, bởi vậy không bằng thừa cơ hội này hợp lực tấn công Yến Châu.
Nghe được lời Đặng Thiên Kinh, ánh mắt mọi người sáng lên, toàn bộ đại sảnh nhất thời trở nên khô nóng.
- Tốt!
Hai vị bang chủ cùng Trương Giác cũng đáp ứng.
Đúng lúc này Đặng Địa Sát lại mở miệng nói:
- Nếu là liên minh khẳng định cần một minh chủ ra lệnh, nếu không đến lúc đó gặp phải các loại tình huống, lại là một trận cãi cọ, dễ dàng chậm trễ chiến đấu.
Nghe được lời Đặng Địa Sát, ánh mắt Tề Hùng cùng Lục Thiên Thanh đều khẽ động, minh chủ chi vị là chỗ ngồi tốt, nhưng lúc nhìn về phía Đặng Thiên Kinh lại lộ ra cười lạnh, hiển nhiên không có khả năng để hắn lên làm minh chủ.
Chỉ có Trương Giác một mặt lạnh nhạt, mà Cổ Hủ ở phía sau lại đột nhiên lộ ra một nụ cười nhỏ không thể xem.
- Ta đề nghị Kinh Sát bang chúng ta có thực lực mạnh nhất, mà lại nắm giữ hai vị cường giả Tạo Hóa cảnh, đại ca ta có thể ngồi đấy vị trí minh chủ!
Đặng Địa Sát thấy không có người phản đối, lập tức mở miệng đề cử.
- Không sai, bang chủ của chúng ta hùng tài đại lược, anh hùng cái thế, là minh chủ không có nhân tuyển thứ hai.
- Không sai, bang chủ của chúng ta thực lực cùng năng lực đều rõ như ban ngày, không có người có thể so.
Kim Nguyên Vanh các đường chủ Kinh Sát bang liên tục đồng ý.
- Đánh rắm, thực lực Bang chủ Kinh Sát bang các ngươi cường đại, Lục bang chủ chúng ta lại không được sao?
Lục bang chủ Chúng ta mới là nhân tuyển có một không có hai, có bang chủ của chúng ta chỉ huy, nhất định có thể đánh Tần Vương sợ chết khiếp.
Đường chủ Thanh Trúc hội cũng biểu thị lựa chọn bang chủ bọn hắn.
- Hồng Tinh hội chúng ta cũng đồng ý Lục bang chủ.
Mà Hồng Tinh hội lại được Tề Hùng ra hiệu cũng ủng hộ Thanh Trúc hội.
Sắc mặt Đặng Địa Sát tái xanh nhìn hai thế lực chống đỡ Lục Thiên Thanh làm minh chủ, hắn đột nhiên có loại cảm giác nâng tảng đá nện chân mình.
Hiển nhiên Kinh Sát bang sẽ không tán đồng Thanh Trúc hội Lục Thiên Thanh làm minh chủ, mà Thanh Trúc hội cùng Hồng Tinh hội cũng không nguyện ý Kinh Sát bang Đặng Thiên Kinh hắn làm minh chủ.
Nhưng không có minh chủ căn bản không được, hiện tại cũng đã dạng này, một khi cùng Tần Vương giao chiến, sẽ bộc lộ ra càng nhiều mâu thuẫn, lúc này cần minh chủ điều hòa.
Nhưng đúng vào lúc này người tam đại thế lực đều đã nghĩ đến điểm ấy, sau đó tất cả mọi người vừa nhìn về phía Hoàng Cân giáo Trương Giác.
Thế mà Trương Giác hơi hơi mở to mắt, nói một câu:
- Bản giáo chủ không có hứng thú đối với vị trí minh chủ này, nếu như chọn minh chủ bản giáo chủ cho rằng Đặng bang chủ không tệ.
Mà bọn người Cổ Hủ, Chương Hàm giữ im lặng, hiển nhiên tán đồng lời Trương Giác.
Mọi người nghe được lời Trương Giác, biểu lộ nhất thời khác nhau.
Người Kinh Sát bang đều lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn về phía người Hoàng Cân giáo mười phần thân mật.
Mà người Thanh Trúc hội cùng Hồng Tinh hội thì đau răng, ngươi không muốn làm minh chủ rất tốt, nhưng ngươi cũng không thể đề cử Bang chủ Kinh Sát bang chứ.
Lục Thiên Thanh nhìn Trương Giác quả nhiên một mặt không thèm để ý, nói với Đặng Thiên Kinh:
- Đặng bang chủ, trong liên minh, tầm quan trọng của chức minh chủ ngươi ta đều rõ ràng, minh chủ này đầu tiên chính là cần phối hợp các thế lực, đoàn kết nhất trí mới có thể cộng đồng đối kháng Tần Vương, hiển nhiên Trương giáo chủ là một thí sinh rất tốt, ngươi cảm thấy thế nào?
Thế mà không chờ Đặng Thiên Kinh làm ra phản ứng, Cổ Hủ lại mở miệng nói:
- Các vị bang chủ, các vị nhân huynh, Hoàng Cân giáo chúng ta thế yếu, không có các ngươi ra thực lực nhiều, Trương giáo chủ chúng ta cũng không nguyện ý làm chức minh chủ này, về tình về lý đều không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận