Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 578: Thủ Đoạn Của Thần Hoàng

Mấy người Trần Bình cũng một mặt tôn kính nhìn Hạng Vũ.
Lý Chính nhìn tất cả mọi người đang khẩn trương nhìn chăm chú mình, lập tức rõ ràng bọn hắn lo lắng mình sẽ đi nơi nào, an bài thế nào.
Lý Chính đối đãi bọn hắn cũng không ra vẻ rụt rè, nói thẳng:
- Hiện tại Phụng Tiên, Lý Nho, Chương Hàm bọn họ đều đang thanh lý Dực Châu còn cần một chút thời gian, nhưng đánh hạ Hoang Châu cũng là lửa sém lông mày, Trần Bình, Triệu Quát, Phan Phượng ba người các ngươi đi theo bản vương tiến về Hoang Châu, cấp tốc đánh hạ Hoang Châu.
Ba người Trần Bình nhìn nhau, trong mắt lóe lên nhiệt huyết.
- Tuân lệnh, điện hạ!
Ba người rốt cục yên tâm lại.
- Điện hạ vậy chúng ta khi nào mới đi Hoang Châu?!
Phan Phượng có chút không kịp chờ đợi hỏi.
Lý Chính nhìn bốn người cười nói:
- Ha ha, đừng nóng vội!
- Đi, trước cùng bản vương hồi phủ.
Bên trong Tần phủ Dực Long thành, đèn vách tường huy hoàng, mấy đạo bóng người phun trào.
Khi Hạng Vũ, Trần Bình, Triệu Quát, Phan Phượng tiến vào phủ, phát hiện Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô, Lý Nho, Cổ Hủ, Chương Hàm, Hoa Hùng mấy người đang bày tiệc rượu chờ đợi bọn họ, ánh mắt nguyên một đám mang theo thiện ý chân thành.
Trần Bình, Triệu Quát, Phan Phượng ba người đột nhiên khẽ giật mình, quay đầu nhìn Lý Chính.
Trong mắt Lý Chính đầy chân thành:
- Hoan nghênh về nhà!
Nghe được lời Lý Chính, đáy lòng ba người run lên.
- Ha ha ha, đến đây!
Lý Chính vung tay, đâty bốn người đi lên trước.
- Tới tới tới! Phan Phượng, lão Hùng ta kính ngươi một chén, nay đêm không say không về.
Hoa Hùng trực tiếp cầm một vò rượu ném tới Phan Phượng.
- Tốt, đến! Không say không về!
Hai mắt Phan Phượng ửng đỏ quát nói Hoa Hùng.
Còn bọn người Hùng Khoát Hải, Trình Giảo Kim, Dạ Lăng Vân bên cạnh vây lại.
Mà Triệu Quát, Trần Bình cũng bị mang theo vào, Chương Hàm, Trương Hợp, Cổ Hủ, Lý Nho mấy người liên tục nâng chén chúc mừng.
Mà Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô hai người cầm lấy vò rượu mặt mũi tràn đầy nghiêm túc đi đến trước mặt Hạng Vũ.
- Bá Vương!
- Tại hạ Lữ Bố!
- Tại hạ Vũ Văn Thành Đô!
- Ngày sau chờ ta đột phá m Dương cảnh, có thể chiến một trận hay không?
Ánh mắt hai người lấp lánh nhìn Hạng Vũ.
Hạng Vũ nhìn hai người một chút, một tay cầm lên vò rượu trong tay hai người.
- Tốt, ta chờ các ngươi!
- Ha ha!
Ba người trực tiếp giơ lên vò rượu uống một hơi cạn sạch.
Tối nay đã định trước có thật nhiều người không thể chìm vào giấc ngủ.
Tổ địa của gia tộc nào đó Thiên Châu, cửa đá đóng chặt ầm vang mở ra, lộ ra một bóng người già nua, thân ảnh mấy chục nhân người quỳ bái ở phía dưới.
- Lão tổ!
- Hừ, Tần Niết lão âm hàng kia quả nhiên không có chết.
Thân ảnh già nua mạnh mẽ đi tới, ngữ khí mười phần, không có chút nào đặc thù của tuổi già.
Nhìn xem tình báo đương đại gia chủ truyền đến xem thường nói.
- Lão tổ, Tần Niết đã không có chết, như vậy chúng ta hợp tác cùng Tần Niết phải chăng còn tiến hành.
Một bên, gia chủ thận trọng nói với thân ảnh già nua.
Mà mọi người quỳ bái phía dưới cũng có chút lưu động.
Thân ảnh già nua lại hỏi:
- Ngươi xác định Tần Niết bị vị Tôn giả thần bí do Tần Vương Lý Chính phái tới đánh bại.
- Đúng thế không sai, Tần Niết bại!
- Lúc ấy phía dưới có trăm vạn đại quân đang nhìn, mà đông đảo cường giả quan chiến nơi xa cũng nhìn thấy.
Thân ảnh già nua ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu xuống lộ ra ánh mắt sáng ngời.
- Không vội, ngươi lập tức phái người đi tìm Tần Vương, nhìn xem thái độ của hắn như thế nào?
- Tuân lệnh!
Ánh mắt gia chủ bên cạnh sáng lên.
Thiên Châu chính là châu trung tâm lớn nhất Đại Hiên hoàng triều, đất rộng của nhiều, không biết có bao nhiêu gia tộc ẩn thế giấu ở bên trong Thiên Châu.
Bọn họ căn bản không cần đến đỡ thế lực nào, hiện tại đã đến hậu kỳ Đại Hiên hoàng triều tranh bá, bọn họ chỉ cần sàng chọn mấy thế lực sau cùng đầu nhập vào liền có thể.
Chọn đúng, gia tộc huy hoàng mấy trăm năm.
Chọn sai, gia tộc ẩn thế tiếp tục chờ đợi thời gian.
Bọn họ chính là một trong mấy ẩn thế gia tộc đỉnh cấp Thiên Châu - Phạm gia, nắm giữ lão tổ m Dương cảnh.
Phạm gia lão tổ nhìn nguyên một đám tộc nhân phía dưới khí tức bất phàm, hài lòng gật đầu. Gia chủ Phạm gia Bên cạnh nhìn Phạm gia lão tổ lộ ra thần sắc hài lòng, trong lòng cũng có chút hưng phấn.
- Các ngươi đứng lên đi!
Phía dưới, tộc nhân Phạm gia vui vẻ, nhất thời muốn đứng lên.
- Trẫm cảm giác bọn hắn vẫn nên quỳ xuống đi.
Đột nhiên một đạo âm thanh bá khí nương theo lấy một cỗ lĩnh vực cường đại trong nháy mắt bao phủ bốn phía.
Tộc nhân Phạm gia bao gồm cả Gia chủ Phạm gia cũng không có nghe được âm thanh nói là cái gì đã bị chấn choáng.
- Trẫm?
Phạm gia lão tổ nghe được âm thanh này, sắc mặt đột nhiên đại biến.
- Thần Hoàng, ngươi không có chết!
Chỉ thấy Phạm gia lão tổ lộ ra thần sắc hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng người quen thuộc mà bá đạo trên không đang được ánh trăng chiếu xuống.
Ánh trăng chiếu vào phía trên đạo thân ảnh kia lộ ra một khuôn mặt tràn ngập uy nghiêm, không phải Thần Hoàng còn là người phương nào?
Coi như Phạm gia lão tổ bộc phát ra thực lực m Dương cảnh hậu kỳ, Thần Hoàng biểu lộ lạnh nhạt, đột nhiên bước ra một bước hướng về phía trước.
Phạm gia lão tổ hoảng sợ phát hiện lĩnh vực của mình bị giam cầm.
- Đến ~ Chí Tôn!
Thần Hoàng nghe được lời Phạm gia lão tổ, mắt sáng lên, lại không có trả lời.
- Cho ngươi hai lựa chọn:
- Một, Phạm gia diệt!
- Hai, Phạm gia sống!
...
Ngữ khí Thần Hoàng vẫn bình thản như cũ, nhưng bỗng nhiên hàn ý thấu xương buông xuống bốn phía, Phạm gia lão tổ cảm nhận được một cỗ sát ý ngút trời đụng vào trong đầu của mình.
- Sống, Phạm gia sống!
Phạm gia lão tổ không kịp nghĩ nhiều, lập tức hô hoán cầu khẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận