Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 636: Trúng Kế (1)

Thế mà... Vũ Văn Thành Đô vừa đánh lui Dương lão tổ ẩn thế gia tộc bay về phương hướng chính là chỗ mà hai vị Tôn giả sơ kỳ Đại Nhật Hoàng triều đang giao chiến...
Theo Dương lão tổ đánh bất ngờ, Dã Mộc Thứ Lang của Đại Nhật Hoàng triều kia không may bị đánh bất ngờ trọng thương.
- Bành!
Nương theo lấy hư không vô tận vỡ tan, Tôn giả Đại Nhật Hoàng triều bị Dương lão tổ đâm thủng thân thể thật sâu.
- Thứ Lang!
Sơn Bản Ngũ Thập Lục thổ huyết đầy miệng nhìn thấy Dương lão tổ đánh chết Tôn giả kia, thống khổ hô to, cấp tốc vứt bỏ Vũ Văn Thành Đô đang giúp hắn đối chiến cùng tam tổ, tiến lên đối phó Dương lão tổ, muốn vì báo thù cho Dã Mộc Thứ Lang.
Mà bản thân Sơn Bản Ngũ Thập Lục đã bị trọng thương chỗ nào còn là đối thủ của Dương lão tổ, tiếp tục bị Dương lão tổ đè đánh, Sơn Bản Ngũ Thập Lục căn bản trợ giúp không được Đảo Điền Thái Lang.
Vị Đảo Điền Thái Lang kia thì thảm rồi, làm sao có thể đối thủ của vị Bùi lão tổ kia, không đến một phút, m Dương cảnh trung kỳ Bùi lão tổ nhẹ nhõm đánh giết sơ kỳ Đảo Điền Thái Lang, trốn cũng không thoát.
- Thái Lang!
Sơn Bản Ngũ Thập Lục đang đối chiến cùng Dương lão tổ lại một lần thống khổ hò hét, thế mà vị Bùi lão tổ kia nhìn hắn lộ ra một nụ cười lạnh cấp tốc xông lại về hắn.
Sơn Bản Ngũ Thập Lục nhất thời sinh ra hàn ý trong lòng, lập tức dùng hết toàn lực liều mạng đánh lui Dương lão tổ sau đó lập tức thoát về sau, muốn chạy trốn.
Thế mà Phỉ lão tổ sớm nhìn ra ý đồ của hắn, đã sớm chặn đường lui của hắn.
...
Nhưng cuối cùng Sơn Bản Tôn Giả không có chết, bởi vì Ngọc Tôn Giả ở Yến Châu “Kịp thời” chạy tới.
Sau khi chiến đấu giết hai Tôn giả, lại lâm vào bên trong “Thăng bằng” .
Trận đại chiến này duy trì suốt cả đêm, khi tia nắng ban mai chiếu rọi phía trên đại địa, tất cả chiến đấu đều kết thúc, đại quân triều đình thối lui ra khỏi ba quận.
Sau một đêm, mấy chục vạn Đại Tần tăng thêm ba mươi vạn đại quân Đại Nhật Hoàng triều cấp tốc đánh hạ ba quận Thập Nhị thành.
Bên trong An Dã Thành, An dã quận, đại quân vừa mới quét sạch chiến trường, phủ thành chủ còn lưu lại chiến đấu dấu vết, bọn người Lý Nho cùng Cương Phu Thế Lưu lộ ra tâm tình vui sướng sau khi thắng lợi.
Mà Lý Chính cũng đến phủ thành chủ, chỉ bất quá bây giờ trạng thái Lý Chính không tốt lắm, một bộ tận lực chiến đấu kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, khí tức có chút tán loạn.
- Điện hạ!
Lý Nho cùng Trương Liêu bọn người nhìn bộ dáng Lý Chính, lập tức lộ ra thần sắc cuống cuồng, nhanh chóng đi vào bên người Lý Chính, khẩn trương nhìn tình huống của Lý Chính.
Lý Chính hữu khí vô lực khoát khoát tay, lộ ra nụ cười chiến thắng:
- Yên tâm, bản vương không sao đâu, hôm nay công hãm ba quận, tổn thất gì đều là đáng giá!
An Dã Mộ vội vàng cười nói:
- Không sai, Tần Vương điện hạ, may mắn mà có ngài ngăn cản Thần Hoàng, mới để cho chúng ta hữu kinh vô hiểm đánh hạ ba quận, tổn thất gì đều đáng giá!
Cương Phu Thế Lưu nhìn Lý Chính hiển nhiên bị thương không nhẹ, trong lòng một trận vui sướng, mà sắc mặt càng mừng rỡ vạn phần:
- Không sai, hiện tại bước đầu tiên đã mở ra, chúng ta đã đột phá phong tỏa của triều đình đối với Tần Vương phủ, hết thảy đều là đáng giá.
Lý Chính cười cười, ngồi lên chủ vị theo miệng hỏi:
- Vũ Văn tướng quân cùng Sơn Bản Tôn Giả bọn họ trở về rồi chưa?
- Trước đó xa xa chiến đấu giống như đã đình chỉ, rất nhanh sẽ trở lại!
Lý Nho lời mới vừa dứt, Vũ Văn Thành Đô sắc mặt tái nhợt, Ngọc Tôn Giả cùng Sơn Bản Ngũ Thập Lục bản thân bị trọng thương, quần áo tả tơi cũng bước vào trong đại sảnh.
An Dã Mộ nhìn thấy thảm trạng của Sơn Bản Ngũ Thập Lục, cuống cuồng hô:
- Sơn Bản Tôn Giả ngài không có sao chứ!
Sơn Bản Ngũ Thập Lục lộ ra biểu lộ sống sót sau tai nạn, thống khổ lắc đầu.
Mà Cương Phu Thế Lưu một mực chú ý đến phía sau bọn họ, thế mà Đảo Điền Thái Lang cùng Dã Mộc Thứ Lang từ đầu đến cuối không có xuất hiện, điềm dự cảm xấu trong lòng bao phủ toàn thân, cảm nhận được hàn ý trước giờ chưa có, vội vàng nắm tay Sơn Bản Tôn Giả, hỏi:
- Sơn Bản Tôn Giả, hai vị Tôn giả khác đâu?
Nghe được Cương Phu Thế Lưu cơ hồ muốn hét ra tra hỏi, Sơn Bản Tôn Giả khẽ giật mình, lộ ra biểu lộ bi thương, thống khổ nhắm hai mắt lại.
Hồi tưởng đến tình hình chiến đấu ngay lúc đó, như lúc ấy Vũ Văn Thành Đô không tới cứu mình, rất có thể về không được chính là mình.
Lại thêm đằng sau Vũ Văn Thành Đô một người cắn răng đối phó hoàng thất tam tổ tu vi đỉnh phong, căn bản cũng không trách hắn.
- Đảo Điền Thái Lang cùng Dã Mộc Thứ Lang hai vị Tôn giả bị Dương lão tổ hèn hạ đánh lén, ta cùng Vũ Văn Thành Đô đều bị hoàng thất tam tổ ngăn chặn, căn bản cứu viện không được.
- Bởi vậy bọn họ... Bọn họ sau cùng chết trận.
- Cái gì!
An Dã Mộ cùng Cương Phu Thế Lưu mười phần chấn động, An Dã Mộ càng dường như bị sấm sét giữa trời quang lui lại mấy bước, Sơn Bản Tôn Giả là người một nhà, hắn căn bản sẽ không lừa bọn họ.
Đây chính là Tôn giả cao cao tại thượng, liền mấy năm trước hoàng tử nội loạn, ngay cả chuyện Tôn giả thụ thương cũng không có, hiện tại vừa tới đây liền trực tiếp mất đi hai vị Tôn giả, hắn có thể tưởng tượng sau khi truyền tin tức này về cho Thiên Hoàng bệ hạ, Thiên Hoàng bệ hạ nên như thế nào nổi giận, cái này chết chắc!
- Cái gì!
Lý Chính cũng khiếp sợ đứng lên.
- Không phải bản vương để Ngọc Tôn Giả chạy đến chi viện sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận