Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 491: Cái Chết Của Tần Trấn Hiên (1)

- Ta cũng cho rằng chúng ta trước tiên có thể tấn công Tần Vương, hoặc là bức bách Tần Vương giao chiến cùng chúng ta.
- Công...
- Thủ...
Các đường chủ phía dưới cũng liên tục đưa ra ý mình, bắt đầu tranh luận.
Mà mấy vị bang chủ Lục Thiên Thanh thì nhìn phía dưới tranh luận, trong lòng cũng không quyết định chắc chắn được.
Thủ thành có ưu thế thủ thành, nhưng Tần Vương cũng có ưu thế của Tần Vương.
Một khi Tần Vương một mực kéo lấy, kéo lấy chúng ta một trăm mười vạn đại quân ở đây, số lượng người lớn như thế mỗi ngày tiêu hao lương thực, thịt cá đều là con số trên trời, người nào chịu nổi.
Nhưng nếu như Tần Vương một mực suất lĩnh tám mươi vạn đại quân ở đây, vậy mình cũng không thể triệu hồi quân đội đi, vạn nhất Tần Vương nhân cơ hội này tấn công làm sao bây giờ.
Nhưng bọn hắn cũng không nguyện ý từ bỏ cơ hội thủ thành, vạn nhất Tần Vương nóng đầu phát nhiệt, dù sao hiện tại Tần Vương cũng chẳng qua là một người trẻ tuổi chừng hai mươi, thời điểm hăng hái.
Cổ Hủ cúi đầu nghe bọn hắn tranh luận, không nói một lời, chỉ là ánh mắt không ngừng lóe ra, xem hồ đang tính toán cái gì, trước đó hắn đã đoán được vấn đề này, đã nói qua cùng Trương Giác.
Quả thật không sai, ngay khi mọi người tranh luận không nghỉ, ánh mắt mấy vị bang chủ đều nhìn về Trương Giác.
- Trương minh chủ, ngươi cảm giác chúng ta nên công hay là thủ?
Đặng Thiên Kinh nhìn Trương Giác hỏi.
Theo Đặng Thiên Kinh mở miệng, mọi người im lặng, cũng đưa ánh mắt tìm đến phía Trương Giác.
Ánh mắt Trương Giác sáng ngời nhìn mọi người trả lời:
- Không bằng chúng ta trước chờ nửa tháng, nhìn xem Tần Vương có đến đây tấn công hay không, nếu như Tần Vương muốn nhờ vào đó tiêu hao chúng ta, vậy chúng ta trực tiếp khiêu chiến Tần Vương.
Mọi người nghe được Trương Giác đưa ra biện pháp điều hoà, cũng không có lộ ra ngoài ý muốn, mấy bang chủ cũng nói.
- Cứ dựa theo biện pháp này đi.
...
Ba ngày sau bên trong Lâm Ương thành, Lý Chính chính như bọn họ sở liệu, một mực án binh bất động, chỉ là không ngừng phái ra tiểu đội điều tra tiến về biên cảnh Ương Châu dò xét.
Mà giờ khắc này Hoa Hùng lúc đầu hiếu chiến có chút an ổn không chịu nổi hỏi Lý Chính:
- Điện hạ, chúng ta đã đến nơi này ba ngày, vì sao còn không tiến tấn công Ương Châu liên minh.
Lý Chính nhìn Hoa Hùng có chút chịu không nổi, yên lặng lắc đầu, Hoa Hùng quang minh chính đại đánh chiến thì có thể, nhưng tính kế phía sau lưng cũng có chút khó khăn.
Hoa Hùng nhìn Lý Chính âm thầm lắc đầu lại không đáp lời, sắc mặt có chút khẩn trương nhìn Lý Chính, còn muốn hỏi thêm.
Trương Hợp bên cạnh kéo hắn lại:
- Hoa huynh đừng nóng vội, công thành đối với chúng ta bất lợi, chúng ta cần bức bọn họ đi ra mới được.
- Làm sao bức!
- Đây chính là nguyên nhân chúng ta chờ đợi...
Sau đó Trương Hợp nói nguyên nhân cho Hoa Hùng cùng một số tướng lĩnh, để bọn hắn hiểu rõ vì sao cần chờ đợi.
Mà tâm tư Lý Chính hiện tại đang ở trên Thiên Châu cùng Hoang Châu.
Mình chỉ huy đại quân cùng bức đến Ương Châu, một cỗ khí thế toàn lực ứng phó.
Tân hoàng cũng nên động thủ rồi chứ.
Giờ phút này chính như Lý Chính suy nghĩ, trong hoàng cung Ngọc Kinh thành Tân hoàng Lý Duyệt lập tức hạ lệnh tất cả quân đoàn toàn lực tấn công Hoang Châu tại biên cảnh Thiên Châu.
Hiển nhiên Tân hoàng cũng hiểu rõ Lý Chính vì sao án binh bất động, cũng biết Ương Châu đã liên minh, Lý Chính lại không muốn đánh cũng phải đánh.
Dù sao Lý Chính đã bức bốn đại thế lực liên minh, để bọn hắn đình chỉ giao chiến, có tâm tư hướng ra phía ngoài mở rộng, bởi vậy Lý Chính và liên minh cũng tất có một trận chiến, hoặc là liên minh bại, Lý Chính đánh vào Ương Châu, hoặc là Lý Chính bại, liên minh đánh vào Yến Châu.
Quả nhiên nửa tháng nữa sau, Ương Châu liên minh rốt cuộc không giữ được bình tĩnh.
Một phong tin thứ khiêu chiến truyền đến bên trong đại quân doanh Lý Chính.
Lý Chính một mặt cười nhạt, tiện tay ném tin ở trên bàn, thoáng liếc nhìn đám người nói:
- Chư vị ái tướng, Ương Châu liên minh có chút đã đợi không kịp, mời chúng ta ngày mai đến chiến.
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
- Chiến!
- Điện hạ để cho chúng ta đi thôi.
Hoa Hùng, Dạ Lăng Vân các tướng lĩnh kích động nói, Trương Hợp cũng nắm chặt Hàn Lăng Thương trong tay.
Thế mà Trần Cung lại khuyên giải:
- Điện hạ, Ương Châu liên minh đã đợi không kịp, càng có thể nói rõ chiến lược kế sách của chúng ta mười phần hữu hiệu, không bằng tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, chờ bọn hắn đến đây công thành!
- Điện hạ, Trần đại nhân nói rất đúng, chúng ta có thể tiếp tục sử dụng ưu thế ngăn chặn bọn họ.
Vương Tùng và các quan văn lại phản đối nói.
Lý Chính nhìn một bên là võ tướng chống đỡ, một bên khác là quan văn khuyên giải, cúi đầu trầm tư một lát.
Mà văn quan võ tướng mấy người cũng đang chờ đợi Lý Chính quyết định.
Lý Chính ngẩng đầu lên nhìn các ánh mắt mong đợi phía dưới, chậm rãi mở miệng:
- Bản vương suất lĩnh đại quân khí thế như hồng đi vào thành này, đè ầm ầm ở trong lòng đại quân liên minh, nếu như ngay cả bọn họ khiêu chiến cũng không dám ra ngoài, vậy uy thế Tần Vương phủ chúng ta tất sẽ yếu đi rất nhiều trong lòng liên minh bọn họ, mà khí thế đại quân chúng ta suy yếu, đến lúc đó hai quân giao chiến, khí thế quân ta yếu, khí thế bọn họ tăng sẽ khá bất lợi đối với chúng ta.
- Mà bản vương muốn chiếm lấy Ương Châu, nếu như ngay cả điểm ấy khiêu chiến cũng không dám đi, làm sao có thể để bách tính Ương Châu thần phục.
- Nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ một giờ, chúng ta chẳng lẽ còn sẽ sợ Ương Châu liên minh.
Hoa Hùng và nhóm võ tướng nghe được âm thanh Lý Chính phấn chấn nhân tâm, phấn chấn nắm chặt quyền đầu.
Mà các quan văn nghe thế cũng hiểu rõ khí thế hai quân giao chiến rất quan trọng, cũng không phản đối nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận