Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 436: Phong Vân Yến Hoang Thành (2)

Tân hoàng càng hạ lệnh Vũ Hóa Điền cùng một tướng lĩnh khác là Thiên Huy Trọng phản công Hoang Châu.
Vũ Vương đã tấn công Thiên Châu, Tân hoàng Lý Duyệt cũng không tính đánh vỡ ước định, tấn công Hoang Châu.
Mà Thiên Huy Trọng phái ba trăm ngàn đại quân tấn công Vũ Vương, triều đình tuy chỉ có bốn trăm ngàn đại quân trấn thủ, nhưng Vũ Vương có một môn hai các trợ giúp, cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn đánh bại Vũ Vương.
Mà Vũ Vương suất lĩnh quân chủ lực năm trăm ngàn đại quân công phá Thiên Thanh quận xong, lập tức bị Tân hoàng phái đại quân mới ngăn chặn, hơn nữa còn liên tục không ngừng điều binh khiển tướng.
Bởi vậy hiện tại Yến Hoang thành chính là một điểm đột phá khác.
Đặc biệt là Vũ Hóa Điền một trận chiến hủy diệt một trăm ngàn đại quân của Liêu Điền Phong, Vũ Hóa Điền hoàn toàn có thể suất lĩnh hai trăm ngàn đại quân trấn thủ tại Yến Hoang thành phản công vào Hoang Châu.
Mà lúc này Vũ Hóa Điền đang tiến hành thanh lý chuẩn bị sau cùng.
Diệp gia!
Diệp phủ đã bị binh lính triều đình bao bọc vây quanh, mọi người Diệp gia hoảng sợ nhìn binh sĩ tay cầm lãnh đao sát ý lẫm liệt bên ngoài phủ.
Vũ Hóa Điền được các tướng lĩnh quay xung quanh ngạo khí lăng thần đứng trước cổng chính Diệp gia.
Lúc này trước cổng chính Diệp gia, Diệp gia Đại trưởng lão cùng mấy vị Trưởng lão suất lĩnh tinh anh con cháu Diệp gia đang đối kháng cùng bọn hắn.
Diệp gia Đại trưởng lão nhìn thấy người Diệp gia còn tìm không thấy Diệp gia gia chủ Diệp Phong, hít vào một hơi thật sâu, trấn định nói với Vũ Hóa Điền đang đứng ngoài cửa lớn:
- Vũ công công, Diệp gia ta phạm sai cái gì, vì sao muốn động binh với Diệp gia ta!
- Ha ha, chê cười, Diệp gia các ngươi phạm tội gì, không biết sao, trong bóng tối đầu nhập vào phản tặc Vũ Vương, ý đồ mưu phản, bản công đến đây diệt môn!
Vũ Hóa Điền liếc mắt nhìn Diệp đại trưởng lão, ngữ khí lạnh lùng nói.
- Không có khả năng, Diệp gia chúng ta không có đầu nhập vào Vũ Vương!
Diệp đại trưởng lão biết rất rõ ràng tất cả mọi người biết Diệp gia đầu phục Vũ Vương, nhưng chính là con vịt chết mạnh miệng, không thể thừa nhận.
- Vũ công công ngài nói chuyện thì phải nói đến chứng cớ, Diệp gia chúng ta bao giờ thì đầu phục Vũ Vương, ngươi cần lấy ra chứng cứ? Cũng không thể nghe những người khác vu hãm thì diệt hơn một ngàn nhân khẩu Diệp gia ta.
Diệp gia Đại trưởng lão vô tình hay cố ý liếc nhìn mấy vị gia chủ các thế lực Yến Hoang thành đứng phía sau Vũ Hóa Điền.
- Ha ha, chê cười, Diệp gia các ngươi có xấu hổ hay không, chúng ta cũng là chứng cứ, mà vị cường giả Niết Bàn cảnh Vũ Vương phái tới một mực đợi ở bên trong Diệp gia các ngươi đâu, gọi hắn đi ra!
Lúc này ở phía sau Vũ Hóa Điền, Hứa gia gia chủ cười lạnh nói.
- Không sai, Diệp gia các ngươi còn chết không thừa nhận sao!
- Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!
Đằng sau, Ứng gia, Đinh gia gia chủ mấy thế lực liên tục khinh thường nói.
Mà Diệp đại trưởng lão nghe được bọn họ kêu gào, trực tiếp chẳng thèm ngó tới, may mắn trước đó đã sớm chuẩn bị.
Nói với Vũ Hóa Điền:
- Vũ công công, cường giả Niết Bàn cảnh đợi tại Diệp gia ta cũng không phải người Vũ Vương, hắn là do Thừa tướng phái xuống!
- Không sai, Kim mỗ chính là cung phụng trong phủ thừa tướng đại nhân, lúc này Kim mỗ chứng minh.
Kim Tướng Cát cầm lấy một khối lệnh bài màu ám kim đi ra từ bên trong Diệp phủ, đi đến trước mặt Vũ Hóa Điền mở miệng nói.
Lệnh bài này, một mặt khắc chữ Lâm mặt khác khắc chữ Phụng, cho thấy đây là lệnh bài Lâm gia Thừa Tướng phủ.
Kim Tướng Cát cảm ứng được ba vị Niết Bàn cảnh xung quanh đã khóa chặt mình, trong lòng không khỏi xiết chặt.
Vốn Kim Tướng Cát cho rằng mình cùng Diệp gia có thể cùng Liêu Điền Phong nội ứng ngoại hợp, chiếm lĩnh Yến Hoang thành, nhưng không biết Vũ Hóa Điền từ nơi nào lấy được tin tức, ở ngoài thành mai phục Liêu Điền Phong.
Mà Yến Hoang thành càng bị Vũ Hóa Điền phong tỏa đến sít sao, của mình căn bản không trốn thoát được, mà Diệp Phong tiểu tử kia cũng không biết thế nào không thấy tăm hơi.
Mà mình trước khi đến Vũ Vương đã cho một thân phận khác, mà bây giờ chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
- Thú vị, sao thời điểm chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngươi tự xưng là người của Vũ Vương.
Vũ Hóa Điền thấy thế lộ ra nụ cười âm nhu.
- Vũ công công, lúc ấy Kim mỗ bởi vì cùng Diệp gia gia chủ là bạn tốt nhiều năm, Diệp gia trong bóng tối trợ giúp rất nhiều, vì không muốn tạo thêm phiền phức cho thừa tướng, cho nên mới báo cáo sai mình là người Vũ Vương, Kim mỗ biết mình có lỗi, nguyện ý bị trừng phạt, bị các ngươi bắt giải trở về!
Kim Tướng Cát một mặt tự trách nói.
- Cái này...
Gia chủ các thế lực Yến Hoang thành nhìn thấy Kim Tướng Cát xuất ra lệnh bài phủ Thừa Tướng, không khỏi chần chờ.
Tuy bọn họ cũng biết quan hệ giữa Thừa Tướng cùng Vũ Vương, nhưng bây giờ trên triều đình Lâm Á Văn vẫn như cũ là thừa tướng, bởi vậy lực chấn nhiếp vẫn rất lớn.
Mà khuôn mặt tướng lĩnh bên người Vũ Hóa Điền cũng có chút động, nhìn về phía Vũ Hóa Điền, không biết nên như thế nào?
Diệp gia Đại trưởng lão thấy vẻ mặt của mọi người, trong lòng không khỏi buông lỏng.
Xem ra Diệp gia có lẽ có thể đi qua cửa ải khó, quá nguy hiểm.
Diệp gia Đại trưởng lão nhìn Diệp gia bị bao bọc vây quanh, mồ hôi bốc sau lưng ẩm ướt y phục, kém chút bị diệt tộc.
Lúc đầu Diệp gia Đại trưởng lão cũng cảm không có sơ hở nào, không có bí mật an bài người Diệp gia rời khỏi Yến Hoang thành, thế mà không nghĩ tới kém chút thì xảy ra chuyện.
Mà thời điểm đệ tử Diệp gia nhìn Kim Tướng Cát xuất ra lệnh bài phủ Thừa Tướng, hung hăng thở dài một hơi.
Nói cách khác trước đó chúng ta xem như người Thừa Tướng phủ, không tính là người Vũ Vương, thế thì không có ý mưu phản rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận