Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 422: Thói Quen (2)

Tần Lâm Quân lại quay người nhìn về phía Trương Hợp ôn nhu nói nhẹ:
- Xin lỗi Trương tướng quân, Từ tướng quân nhất thời xúc động mà thôi.
- Thiếu chủ!
Mặt mũi Từ Thiên Dương tràn đầy không phục nhìn Trương Hợp, vì sao mình bị trách phạt, mà Trương Hợp một chút việc cũng không có, thiếu chủ còn muốn xin lỗi Trương Hợp
- Từ Thiên Dương, ngươi còn muốn hồ nháo tới khi nào?
Đỗ Thâm Hải, Phan Phượng mấy người nhìn hằm hằm Từ Thiên Dương, cho rằng hắn không biết đại cục.
- Hừ, tốt, ta nhận phạt!
Từ Thiên Dương nhìn mọi người cho rằng là lỗi của hắn, đều đang trách tội hắn, mà Trương Hợp lại một chút cũng không có, mặt mũi tràn đầy tức giận rời đi.
Thế mà sau khi Từ Thiên Dương đi lại không ai đuổi theo, tất cả vây quanh ở trước mặt Trương Hợp giải thích.
Từ Thiên Dương đi đến quân doanh nhận ba mươi đại bản, bị Tần Lâm Quân sung quân đến gần Dụ thành trấn thủ.
Thừa dịp cảnh ban đêm chỉ huy một vạn đại quân tiến về gần Dụ thành.
Mà Chu Văn Chiêu ở Lâm Dương thành cũng biết biên thành đối diện có một bạn cũ tới.
Từ Thiên Dương đi vào Dụ thành một mực đóng cửa không ra, trong ba ngày mỗi ngày ở phủ thành chủ uống say mèm.
Ngay tại ngày thứ tư, Từ Thiên Dương để các bộ hạ chỉ huy một vạn đại quân đến bên trong vùng bình nguyên gần ngoài thành Dụ thành tới gần biên cảnh Thanh Dụ phủ bắt đầu huấn luyện, trong lúc nhất thời đồng bằng mây khói cuồn cuộn, để thám tử biên cảnh lập tức truyền tin cho Chu Văn Chiêu ở Lâm Dương thành.
Trên cổng thành Lâm Dương thành, Chu Văn Chiêu dáng người khôi ngô nhìn mây khói nổi lên bốn phía chỗ xa, híp mắt vuốt vuốt chòm râu nói:
- Ngươi xác định Từ Thiên Dương kia để thủ hạ binh lính luyện binh tại đồng bằng.
Thám tử sau lưng Chu Văn Chiêu khom người cung kính nói:
- Tướng quân, không sai, ta trông thấy kỵ quân bọn họ vừa đi vừa chạy, huấn luyện trận hình, ngắm bắn tên bia nơi xa, luyện tập tiễn thuật.
- Tướng quân, Từ Thiên Dương kia muốn giở trò quỷ gì?
Phó tướng bên cạnh Chu Văn Chiêu nghi vấn hỏi.
- Ha ha, ngươi còn nhớ rõ ba ngày trước Từ Thiên Dương cùng Trương Hợp Tần Vương phái tới đánh một trận không?
Phó tướng nghi ngờ nhìn Chu Văn Chiêu một chút, không hiểu rõ tướng quân có ý gì, đúng vậy, cũng bởi vì chuyện này mới bị đày đi tới nơi đây.
Chu Văn Chiêu cười vuốt vuốt chòm râu tiếp tục nói:
- Từ Thiên Dương người này ta hiểu rõ, tâm cao khí ngạo, khẳng định cảm thấy Trương Hợp có tiếng không có miếng, mà hẳn là Tần thiếu chủ tán thưởng Trương Hợp quá cao để trong lòng Từ Thiên Dương không phục, bởi vậy mới có thể tại thời điểm Tần thiếu chủ không có ở đó so chiêu với Trương Hợp một trận.
- Từ Thiên Dương thích nhất cũng là đối chiến cùng địch quân, hiện tại bị phân phối đến gần Dụ thành chỗ như vậy, căn bản không có chiến sự, bởi vậy trong lòng càng thêm biệt khuất, giày vò tại đồng bằng.
- Thì ra là thế, thuộc hạ hiểu rõ, vậy chúng ta nên làm cái gì?
Phó tướng lộ ra dáng vẻ hiểu rõ
- Ha ha, tìm hiểu một chút tình báo cũng là cần thiết, đi điểm một ngàn khinh kỵ theo bản tướng quân đi gặp người lão hữu này.
- Tướng quân không thể, hiện tại đồng bằng chí ít có năm ngàn kỵ quân, chúng ta mới mang một ngàn khinh kỵ đi, một khi Từ Thiên Dương có ác ý, tướng quân sẽ bị uy hiếp.
Phó tướng gặp tướng quân của mình mang một ngàn khinh kỵ đi có chút khẩn trương nói.
- Yên tâm, hiện tại chúng ta mặc dù là đối thủ, nhưng cuối cùng vẫn là người Trấn Quốc phủ , sẽ không xung đột vũ trang.
Chu Văn Chiêu vung lên áo choàng sau lưng, đi về cổng thành, chỉ chốc lát sau cổng thành mở rộng, Chu Văn Chiêu chỉ huy một ngàn khinh kỵ tiến về đồng bằng biên cảnh
Theo Chu Văn Chiêu vừa đi, mặt đất chấn động càng ngày càng nhiều, tiếng vang càng ngày càng lớn.
Chỉ chốc lát sau xuyên qua rừng cây đi tới đồng bằng, nhìn cờ xí phấp phới ở đồng bằng phía xa, chiến sĩ bộ quân một bước đâm một bên một hò hét, khí thế dồi dào, kỵ quân vừa đi vừa về, không ngừng xen kẽ, cung tên trong tay không ngừng bắn ra, bia ngắm dọc đường không ngừng bị bắn trúng.
Mà Từ Thiên Dương ở trong quân đội không ngừng hò hét, chỉ huy.
Một kỵ binh nhanh chóng đi ra bên người Từ Thiên Dương giống như đang nói cho Từ Thiên Dương biết rằng Chu Văn Chiêu đến.
Quả nhiên Từ Thiên Dương nhìn về phía phương hướng Chu Văn Chiêu, để những binh lính khác tiếp tục huấn luyện, sau đó dẫn theo mười mấy kỵ binh nhanh chóng lao tới chỗ Chu Văn Chiêu.
Chu Văn Chiêu trông thấy Từ Thiên Dương chỉ mang theo mười mấy kỵ quân nhất thời cười lên ha hả, cũng để cho kỵ quân đằng sau đừng nhúc nhích, cũng dẫn theo mười mấy kỵ binh đi qua.
- Chu huynh đã lâu không gặp, hôm nay như thế nào đến tới nơi này.
Từ Thiên Dương nhìn Chu Văn Chiêu đến mang theo gương mặt hưng phấn do lâu ngày gặp lại bạn cũ hô to.
- Ha ha, Từ huynh, động tác của ngươi để cho ta không thể không đến!
Chu Văn Chiêu ra hiệu binh sĩ bên trên bình nguyên trêu ghẹo .
- Ha ha, đừng nói cái này, Chu huynh ngươi đã đến vừa rồi, ta đang cần uống rượu , chúng ta rất lâu cũng không uống với nhau.
Từ Thiên Dương không thèm để ý khi nghe Chu Văn Chiêu đùa nghịch, trực tiếp kéo Chu Văn Chiêu đến bên trong tiểu đình giữa sườn núi, lấy ra mỹ thực mỹ tửu chuẩn bị xong muốn uống.
Mà Chu Văn Chiêu cũng không từ chối, cũng vui vẻ uống.
Hai người cụng ly, không ngừng nói chuyện trước kia, không có một câu nói chuyện hiện tại, dường như về tới thời điểm trước đó cùng nhau uống rượu, hai người một mực uống đến trời chiều xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận