Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 467: Người Cần Nhất

Kim đồng hồ cuối cùng chỉ đến khu vực màu tím, rút thưởng nhất lưu nhân kiệt.
- Quá xinh đẹp! Bản vương đã nói, bằng bản vương hiện diện mạo có thể so với Phan An (*), vận khí làm sao có thể sẽ kém.
[Phan An, sống trong thời Tây Tấn, được coi là người đàn ông tuấn tú nhất trong lịch sử Trung Quốc. Thậm chí người Trung Hoa còn có câu: “Dung mạo tựa như Phan An” để chỉ những người rất đẹp trai. Khi ông ra ngoài dạo chơi trên chiếc xe ngựa của mình, phụ nữ sẽ đi theo và ném hoa quả chật cứng xe ông]
Lý Chính hơi hơi hí mắt sờ mó cằm đắc ý nói.
Khu vực màu tím cấp tốc mở rộng, cửa hàng bàn quay xuất hiện, sau đó tiếp tục xoay tròn:
Hưu, hưu, hưu, hưu, hưu.
Bàn quay sau cùng hóa thành năm tấm thẻ màu tím, tản ra khí tức thần bí khó lường.
Lý Chính nhìn năm tấm thẻ, tâm tình có chút kích động.
Bất kể như thế nào, đoán phần thưởng đều sẽ cho lòng người có chút xúc động.
Ý thức Lý Chính xâm nhập vào bên trong năm bóng người.
Giới thiệu vắn tắt bóng người thứ nhất cấp tốc triển khai:
Làm người rất nghiêm, quả không thích trang sức, trong ngoài tiết kiệm, không vụ tục. Trị quân chỉnh đốn, cấm lệnh phải làm, mặc dù ở quân, tay không rời sách. Lại thiện đàm luận, có thể thuộc văn từ, nghĩ độ hoằng viễn, từng việc đều rõ ràng. Sau Chu du, Túc làm quan.
Mí mắt Lý Chính hơi động một chút, Ồ! Lại là hắn.
Thế mà bóng người lại thứ hai còn là người quen thuộc:
- Truyền viết: Hắn đã muốn chính, làm gì cũng được; hắn không muốn, mặc dù ép buộc cũng không theo. Hắn có hàm tướng quân? Kinh tài tuyệt diễm, không lời nào có thể diễn tả. Ngày hắn chết, người trong thiên hạ dù có biết hay không biết, đều rất buồn bã? Ngạn viết - Học trò không nói, phía dưới tự thành hề. Lời ấy tuy nhỏ, nhưng ý nghĩa to lớn.
Giới thiệu về nhân kiệt thứ ba sau đó cũng hiện ra:
- Thời Tống Chí Nhân tông, thái bình trăm năm, võ phu chí tốt, dân phong rộng mở, mờ mờ ảo ảo gắn liền với hai chữ danh tướng, chỉ cung kính với hai người. Ra biên cảnh quyết chiến hai mươi lăm trận, không đại thắng, cũng không đại bại, sau cùng thành danh, có phần lấy kỳ diệu. Vừa nhìn vào sử tích của hắn, cũng đã hơn xa người. – Làm người biết tiến thôi, sâu trầm có mưu lược, đời sống chung thủy.
Lý Chính rốt cục nhìn đến không phải người quen, bất quá khi nhìn thấy giới thiệu vắn tắt, ánh mắt hơi hơi trợn to, là hắn.
Lý Chính nhớ kiếp trước khi còn bé còn rất thích xem phim hoạt hình về hắn.
Sau đó Lý Chính mang theo tâm tình hưng phấn nhìn phía bóng người thứ tư, mà bóng người thứ tư lại là một vị nữ tính.
Lý Chính mười phần ngạc nhiên, lập tức thăm dò:


Minh Sử


: - Làm người gan dạ, thiện kỵ xạ, kiêm thông điều binh khiển tướng, thanh tao lịch sự. Mà rất nghiêm ghị, mỗi hành quân phát lệnh, gương mặt đầy ý lạnh.
- Sách lịch sử ghi: - Nàng làm người gan dạ, thiện kỵ xạ, liệu địch như thần, kiêm thông binh pháp, thường mặt đồ nam tử.
Nguyên lai là nàng, nữ tướng trứ danh thời Minh Mạt, Mộc Quế Anh.
Lý Chính nhìn về phía một bóng người sau cùng:
Khiến cho ta tin trọng người thiên hạ...
...
Khá lắm!
Trong lòng Lý Chính chấn động, nhất lưu nhân kiệt đúng là nhất lưu nhân kiệt.
Tùy tiện một người đều là khó có thể dứt bỏ.
Sau đó, nhân ảnh thứ nhất Lỗ Túc và thân ảnh thứ hai Lý Quảng lại một lần nữa bị Lý Chính đau lòng mà từ bỏ.
Hai người vẫn không thích hợp triệu hoán đi ra ở thời điểm hiện tại.
Ánh mắt Lý chính nhìn về phía ba đạo nhân ảnh còn lại.
Bắc Tống danh tướng Địch Thanh: Xuất thân bần hàn, tiền kỳ là một tên kỵ binh, về sau được bổ nhiệm làm thập nhân tướng, đến Chỉ huy sứ Duyên Châu. Trong chiến tranh với Tây Hạ, hắn mỗi lần tác chiến đều tóc tai bù xù, mang mặt nạ bằng đồng, xông pha chiến đấu, nhiều lần lập chiến công. Về sau Phạm Trọng Yêm dạy hắn đọc


Tả Thị Xuân Thu


, Địch Thanh bởi vậy tinh thông binh pháp. Bởi vì vô số chiến công, được thăng làm Xu Mật Phó Sứ. Trong năm Hoàng phù, suất quân dạ tập (tập kích đêm tối) Côn Lôn Quan, bình định loạn Nông Trí Cao, được bổ nhiệm làm Xu Mật Sứ. Về sau bị triều đình nghi ngờ, dẫn đến sau cùng hậm hực mà kết thúc hết đời. Sau khi chết truy tặng Trung Thư Lệnh, thụy hào Võ Tương.
Nữ tướng quân trứ danh Minh Mạt - Tần Lương Ngọc, một vị nữ anh hùng duy nhất là danh tướng của vương triều độc lập lại đến chính sử chư tướng liệt truyện trong lịch sử.
Còn người cuối cùng cũng được xưng là Độc Sĩ Giả Hủ.
Giả Hủ chắc hẳn đều không xa lạ gì, thậm chí bởi vì tam quốc ảnh hưởng, để ảnh hưởng của hắn còn cao hơn cả Địch Thanh cùng Tần Lương Ngọc.
Sau đó trong lòng Lý Chính yên lặng tính toán.
Hai vị danh tướng một vị mưu sĩ.
Mà bây giờ Hoàng Cân giáo nắm giữ Trương Giác, Chương Hàm, Trình Giảo Kim ba vị nhân kiệt, lại thêm Thái Qua Trương Thiên Bảo, Khúc Tĩnh Kỳ mấy người.
Mặc kệ triệu hoán vị nào đều là có trợ giúp thật lớn dành cho Hoàng Cân giáo.
Lý Chính nhìn ba đạo nhân ảnh, ánh mắt không ngừng lóe lên ánh sáng.
Cuối cùng vẫn điểm một bóng người trong đó.
Lý Chính muốn rời khỏi, hơn nữa còn sẽ đem Lữ Bố, Lý Nho mang đi.
Bởi vậy Hoàng Cân giáo càng cần chính là một vị mưu sĩ, bày mưu tính kế, bài ưu giải nan.
Địch Thanh cùng Tần Lương Ngọc hai vị đều là danh tướng, Hoàng Cân giáo đã có Chương Hàm, tạm thời còn không quá cần hai người.
Bởi vậy Lý Chính lựa chọn Giả Hủ.
- Hệ thống, triệu hoán Giả Hủ ra cho ta.
- Tuân lệnh!
Không gian bên cạnh Lý Chính mơ hồ, Giả Hủ giống như đang ở vĩ độ khác biệt buông xuống, lấy tu vi Niết Bàn cảnh đỉnh phong của Lý Chính căn bản không phát hiện được Giả Hủ làm sao xuất hiện, dường như cũng giống như xuyên qua một cánh cửa.
- Giả Hủ bái kiến chủ công!
Chỉ thấy Giả Hủ xuất hiện cung kính chào Lý Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận