Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 351: Mang Thượng Quan Mộ Hoàng Rời Đi (1)

Sau đó Vũ Vương quay đầu nhìn về phía Lý Chính, mỉm cười nói với Lý Chính:
- Tam đệ, ngươi có hứng thú cùng tiến lên tâm sự hay không, để Diệp Lương Thần giới thiệu nhân tình nhã sự Yến Hoang thành.
Ánh mắt Diệp Lương Thần sáng lên, tranh thủ thời gian nhìn về phía Lý Chính đứng song song cùng Vũ Vương, đây nhất định cũng là một đại nhân vật, nếu có thể kết bạn nhân vật như vậy, mình phát đạt.
Chỉ thấy Lý Chính cười lắc đầu:
- Nhị ca, vẫn là thôi đi, ngươi cũng biết bây giờ trong nhà ta còn có không ít chuyện phải xử lý, ta đi về trước.
- Tốt, vậy không lãng phí thời gian của tam đệ!
Vũ Vương mang ý cười nói.
Diệp Lương Thần nghe Lý Chính từ chối, sợ Vũ Vương cũng đột nhiên có chuyện không tìm hắn, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lập tức nói với Vũ Vương:
- Công tử, Yến Hoang thành chúng ta có một vị tuyệt thế nữ tử, tên là Thượng Quan Mộ Hoàng, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nàng hôm nay cũng đúng lúc ở đây, không bằng để nàng cũng tới thêm một phần nhã hứng cho công tử.
Diệp Lương Thần nói xong chỉ về phía tuyệt thế mỹ nhân Thượng Quan Mộ Hoàng đang ngồi xa xa phía trước cửa sổ.
Nghe thế, tất cả công tử cùng thiên tài các gia tộc lục tục nhìn hằm hằm Diệp Lương Thần.
Cẩu vật, súc sinh.
Cả ánh mắt Diệp Phong cũng tràn ngập cừu hận nhìn Diệp Lương Thần.
Nữ tử hoàn mỹ như Thượng Quan Mộ Hoàng, nam tử trên dưới Yến Hoang thành ai không động tâm.
Hiển nhiên tất cả mọi người biết Diệp Lương Thần có tâm tư gì.
Diệp Lương Thần thấy mọi người nhìn hằm hằm mình, cũng không để bụng, cao ngạo nhìn Thượng Quan Mộ Hoàng.
Trong lòng cười lạnh: “Để ngươi một mực giả giả thanh cao, một mực không nhìn thẳng bổn công tử, mà bổn công tử cũng không hại ngươi, nếu như ngươi thật phục thị vị đại nhân vật này, được hắn thưởng thức, có lẽ ngươi sẽ còn cảm tạ ta đây”.
Mặt mũi Diệp Lương Thần tràn đầy âm hiểm nhìn Thượng Quan Mộ Hoàng, muốn mượn dùng Thượng Quan Mộ Hoàng làm đá đặt chân được Vũ Vương thưởng thức.
Mà sắc mặt Thượng Quan Mộ Hoàng lúc này lạnh lẽo, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Lương Thần, trong mắt lóe lên lửa giận.
Mà Vũ Vương, Quách Giai mấy người đang điều tra tình hình bên trong Yến Hoang thành hiển nhiên biết danh tiếng Thượng Quan Mộ Hoàng, lập tức theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía Thượng Quan Mộ Hoàng.
Khi Vũ Vương trông thấy Thượng Quan Mộ Hoàng di thế độc lập, không khỏi cảm thán.
- Tốt cho một tuyệt thế mỹ nhân.
- Tốt, để cho nàng cũng lên đây đi!
Vũ Vương hài lòng nhìn Diệp Lương Thần, loại nữ tử này ngay cả Vũ Vương đều rất ít gặp qua, đặc biệt là cỗ khí chất Thượng Quan Mộ Hoàng phát ra, hiển nhiên là một vị nữ tử tài hoa cùng dung mạo đều ở đỉnh phong.
- Vâng!
Diệp Lương Thần thấy Vũ Vương động tâm, trong lòng hết sức kích động, lập tức nói với Thượng Quan Mộ Hoàng:
- Thượng Quan Mộ Hoàng, công tử để ngươi đi lên bồi cùng, ngươi còn không mau tới đây, đừng quấy rầy nhã hứng của công tử!
- Diệp Lương Thần!
Không ít nam tử ái mộ Thượng Quan Mộ Hoàng cắn răng, đỏ hồng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Thần.
Sau đó thương tiếc nhìn Thượng Quan Mộ Hoàng phía xa, coi như trong lòng mười phần ái mộ nàng nhưng cũng không ai dám vì nàng nói chuyện, dù sao thì La Văn Ngạo vừa rồi tản ra cỗ khí thế làm cho người ta hít thở không thông còn rõ mồn một trước mắt.
Thượng Quan Mộ Hoàng thấy ánh mắt mọi người đều ở trên người mình, trong lòng thở dài không thôi, chẳng lẽ mình hôm nay thật bị hủy.
Nàng hiểu rõ mình không thể rời đi, cũng không dám từ chối, lấy thân phận người này biểu hiện ra, tại Yến Hoang thành căn bản không ai có thể ngăn cản.
Hả?
Chờ chút!
Thượng Quan Mộ Hoàng giống như nghĩ tới điều gì, lập tức nhìn về phía Lý Chính đang đi xuống lầu, trong mắt hiện ra tinh quang!
Trong đầu Thượng Quan Mộ Hoàng điên cuồng vận chuyển, lập tức chậm rãi đứng lên.
Mọi người thấy Thượng Quan Mộ Hoàng chậm rãi đứng lên, đi về phía thang lầu, trong lòng không ngừng thở dài, về sau cũng không có cơ hội gặp lại nàng nữa.
Diệp Lương Thần nhìn Thượng Quan Mộ Hoàng đi tới lộ ra nụ cười lạnh.
Vũ Vương nhìn Thượng Quan Mộ Hoàng chậm rãi đi tới lộ ra thần sắc hài lòng.
Mà Lý Chính nhìn thoáng qua Thượng Quan Mộ Hoàng, trong lòng thở dài một phen, lập tức không để ý nữa, tiếp tục rời đi.
Mà bên trong ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người, chỉ thấy Thượng Quan Mộ Hoàng đi tới đột nhiên vòng qua tới trước mặt Lý Chính!
- Công tử, xin dừng bước!
- Hả?
Tất cả mọi người giật mình nhìn Thượng Quan Mộ Hoàng, nàng chuẩn bị từ chối vị công tử phía trên kia à, tìm kiếm một vị công tử khác tương trợ?
Mà Vũ Vương nhìn Thượng Quan Mộ Hoàng tìm kiếm Lý Chính, lúc này trên trán hơi nhíu lên.
Mà Diệp Lương Thần càng mở to hai mắt, nhìn hằm hằm Thượng Quan Mộ Hoàng, theo Diệp Lương Thần thấy đây là một cơ hội rất tốt, lại còn dám từ chối.
- Ngươi đang gọi ta sao?
Lý Chính hơi nheo cặp mắt lại, bình tĩnh hỏi.
Chỉ thấy Thượng Quan Mộ Hoàng khẽ khom người:
- Ta chiêm ngưỡng công tử rất lâu, muốn tùy theo công tử, có thể cho ta cơ hội hay không!
Lúc này Thượng Quan Mộ Hoàng đã hiểu thân phận Lý Chính, hiểu hơn thân phận Vũ Vương.
Thượng Quan Mộ Hoàng hiểu Vũ Vương có một bệnh chung của tất cả vương gia, kia chính là phong lưu thành tính, cho tới bây giờ đều không coi trọng nữ tử, nếu như mình một khi ủy thân cho Vũ Vương, mình rất có thể sẽ trở thành một cái bình hoa của Vũ Vương.
Mà thái độ đánh giá về Lý Chính lại khác, bởi vì La Võng tồn tại, Lý Chính trong mắt bách tính luôn luôn đều là đại biểu của công bằng chính nghĩa, không có đánh giá kém.
Bởi vậy Thượng Quan Mộ Hoàng chỉ có thể đánh cược một lần, đánh bạc Tần Vương có thể cứu mình.
- Cho ta một cái lý do!
Ánh mắt Lý Chính vẫn bình tĩnh như cũ nhìn chằm chằm Thượng Quan Mộ Hoàng, không chút nào vì sắc đẹp của nàng mà thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận