Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 541: Đối Sách Của Tần Lâm Quân (2)

- Ừm, tình thế bây giờ rất rõ ràng, vì sao giả hoàng Lý Duyệt sẽ rời khỏi Ngọc Kinh thành, nguyên lai hậu thủ chân chính của Thần Hoàng là Lý Vũ, chúng ta đều bị lừa, Lý Vũ cũng muốn trước khi Lý Duyệt phái binh trở lại Ngọc Kinh thành tiêu diệt chúng ta, cho nên mới điên cuồng như vậy!
Tống Nhậm Nghĩa trầm trọng nói.
Hiển nhiên Lý Vũ cùng Lý Duyệt tranh luận đã giải mở nghi ngờ của bọn hắn.
Thế mà nghi hoặc mới lại hiện lên, nghi ngờ mới mọc lên, nói:
- Chỉ là vì sao Lý Vũ muốn chiến đấu tới cùng lều chết với chúng ta, nếu như hắn thật là hậu thủ của Thần Hoàng, vì sao không trực tiếp trở lại Ngọc Kinh thành chưởng quản triều đình?
Hiển nhiên hiện tại hắn ngăn cản giả hoàng Lý Duyệt trở lại Thiên Châu mới là quan trọng nhất chứ!
- Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn diệt Trấn quốc phủ chúng ta trước khi trở lại Ngọc Kinh thành.
Bạch Cuồng Sinh chợt vỗ bắp đùi mình căm hận nói.
Mà tướng lĩnh phía dưới cũng đang nghị luận Lý Vũ vì cái gì điên cuồng, giống như dốc hết vốn liếng khởi xướng tấn công.
Tần Lâm Quân nhìn mọi người phía dưới nghị luận, ngưng tiếng nói:
- Chỉ sợ Lý Vũ muốn có được hậu thủ Thần Hoàng bố trí, là có điều kiện.
Nghe được lời Tần Lâm Quân, mọi người đình chỉ nghị luận, liên tục nhìn về phía nàng trên chủ vị.
La Dương Dụ bên cạnh cũng ngưng tiếng nói:
- Chắc hẳn thu hoạch điều kiện này chính là chúng ta, Lý Vũ không phải nói Thần Hoàng có mật chỉ à, nhưng vẫn luôn không có hiển lộ ra, hiển nhiên đạo mật kia chỉ không ở trên tay Lý Vũ, rất có thể trong tay hoàng thất, mà điều kiện Lý Vũ muốn thu hoạch được đạo mật chỉ kia rất có thể là tiêu diệt Trấn quốc phủ chúng ta.
- Không sai, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Lý Vũ liều mạng.
Ánh mắt Phạm Nhiệm Hỏa lóe qua thần sắc sắc bén.
Vệ Đông Nguyên ở một bên thở dài nói:
- Thế nhưng dưới tình huống Lý Vũ điên cuồng tấn công, chỉ sợ chúng ta không phải là đối thủ.
Lần trước đại chiến tuy không phân thắng thua, nhưng Tôn giả m Dương cảnh sau lưng Lý Vũ có hai vị, tuy đơn độc không phải đối thủ của Tần tổng quản, nhưng liên hợp lại thì có thể áp chế Tần tổng quản.
Mà Lý Vũ cũng căn bản không đau lòng cho thủ hạ binh sĩ, bởi vì một khi hắn diệt Trấn Quốc phủ liền có thể thuận lý thành chương thu được Hoàng tộc thậm chí triều đình chống đỡ, căn bản không cần lo lắng.
Nhưng bọn người Tần Lâm Quân thì không giống, một khi mình tổn thất nặng nề, nguồn cung cấp lính trong tay trong thời gian ngắn căn bản không có cách bổ sung, huống chi đối thủ bọn hắn không chỉ có Lý Vũ, đối với khắp cả Trấn Quốc phủ mà nói bây giờ, Lý Vũ, Lý Duyệt, Lý Chính tam đại thế lực đỉnh phong đều là địch nhân của bọn hắn, ba người bọn họ có lẽ có thể đầu hàng, nhìn là phân lượng hoàng thất có thể sống sót, nhưng người Trấn Quốc phủ hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nghe được lời Vệ Đông Nguyên, trong lòng trong mọi người trướng bồng trầm xuống, đều hiểu nguy cơ thời khắc này.
Tần Lâm Quân nhìn mọi người rơi vào trầm mặc, lại trấn định tự nhiên nói:
- Chư vị, Lý Vũ đã điên cuồng tấn công chúng ta, nói rõ hắn gấp, hiển nhiên hắn còn có một đối thủ trí mạng đang chờ đợi hắn.
Ánh mắt Tần Lâm Quân trầm ổn trấn định đảo qua chúng tướng sĩ, dường như cho bọn hắn một viên Định Tâm Hoàn.
- Giả hoàng Lý Duyệt!
Hiện tại Tưởng Bá cũng rõ ràng vì sao Lý Vũ vội vã bách tiêu diệt Trấn Quốc phủ.
Một khi để giả hoàng Lý Duyệt thành công nhập chủ Thiên Châu, Lý Vũ hết thảy uổng phí, càng quan trọng hơn là Lý Duyệt cùng Lý Vũ là sinh tử cừu địch chân chính.
Rất có thể sẽ đâm đao sau lưng Lý Vũ.
- Đã như vậy, đây là cơ hội của chúng ta!
Tống Nhậm Nghĩa lộ ra nét mừng.
- Nếu như chúng ta có thể ngăn cản Lý Vũ, chờ đợi giả hoàng tiến vào Thiên Châu, như vậy Lý Vũ sẽ tạm thời rút quân.
- Ừm! Không sai!
- Ha ha, đến lúc đó nhìn xem Lý Vũ lại thế nào, tiếp tục đối phó chúng ta hay đối nghịch cùng Lý Duyệt.
- Chúng ta căn bản không cần sợ Lý Vũ.
Khí thế mọi người ở đây khôi phục, Lâm Ngọc Kiệt bên cạnh thanh tỉnh híp mắt nói:
- Chỉ sợ giả hoàng Lý Duyệt muốn đi vào Thiên Châu cũng rất khó.
Vệ Đông Nguyên cũng gật đầu thở dài nói:
- Chư vị đừng quên, bây giờ Lý Vũ đã liên thủ cùng Yến Châu Tần Vương, bây giờ Tần Vương đã suất lĩnh trăm vạn đại quân tiến về Hoang Châu, đang chuẩn bị ngăn cản Lý Duyệt.
- Cái này ~
Một vị tướng lĩnh nào đó hơi hơi mở to miệng, nhưng lại không biết nói cái gì.
Ánh mắt Tần Lâm Quân ngưng tụ, chẳng lẽ mình sẽ liều chết ngăn cản Lý Vũ sao, chờ đợi Lý Duyệt đánh bại Lý Chính?
Huống chi Lý Duyệt thật có thể đánh bại Lý Chính sao?
Không biết vì sao Tần Lâm Quân tin tưởng Lý Chính giống như Lý Chính tin tưởng nàng vậy.
Đều cho rằng lẫn nhau có thể đánh bại đối thủ.
Nhưng đúng vào lúc này, Trần Bình một bên khác vẫn không có mở ra miệng đột nhiên cười nói:
- Chư vị đừng lo lắng, Tần Vương chưa hẳn sẽ ngăn cản Lý Duyệt?
Mọi người nghe được lời Trần Bình, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Trần Bình.
Đây là giải thích thế nào?
Trần Bình cùng Triệu Quát liếc nhau, mắt lộ ra tinh quang nói:
- Chư vị, Tần Vương vì sao hợp tác với Lý Vũ, cũng là bởi vì muốn mở rộng phạm vi thế lực, nếu như Lý Duyệt có thể cho Tần Vương một phạm vi mở rộng, Tần Vương sẽ không ngăn cản Lý Duyệt, đến lúc đó Lý Vũ bố phòng tại Thiên Châu căn bản không thể nào ngăn cản Lý Duyệt.
Lưu Lệ đối diện nhất thời tỉnh ngộ lên tiếng:
- Trần tiên sinh nói là Dực Châu.
Ánh mắt mọi người sáng lên.
- Ừm!
Trần Bình cười gật đầu.
Mà Vệ Đông Nguyên có chút không yên lòng nói:
- Thế nhưng, nếu như Tần Vương muốn bắt lại Dực Châu thế tất cần thông qua Hoang Châu tiến vào, nếu như không tấn công đánh Lý Duyệt, Tần Vương sẽ yên tâm mượn đường sao?
- Nếu như Lý Duyệt từ bỏ Yến Dực phủ đưa cho Tần Vương thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận