Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 629: Đế Triều? (1)

Vừa hay Từ Thiên Tích muốn đi Ương Châu, này người đến chính là thời điểm tốt.
- Giọt, chúc mừng kí chủ triệu hoán nhân kiệt: Trương Liêu!
Nhìn bốn đạo nhân ảnh còn lại biến mất, Lý Chính thở một hơi thật dài, không phải bởi vì bốn đạo nhân ảnh bọn họ mà cảm thấy sợ hãi, mà chính là cảm thấy sợ hãi đối với vận khí của mình.
Bóng người thứ nhất: Đổng Trác
Bóng người thứ hai: Quách Khai!
Ngươi có sợ hay không!
Đổng Trác, Đổng Thái Sư năm cuối Đông Hán, người phi thường nổi danh kia.
Nửa đời trước còn tốt, cũng coi như một vị dũng Võ tướng quân, tuổi già thành quốc tặc, quyền khuynh triều dã, tàn bạo bất nhân, làm loạn đế cung.
Quách Khai, có câu nói rất hay, bốn đại danh tướng Chiến Quốc còn ẩn giấu đi vị danh tướng thứ năm.
Cũng là Quách Khai.
Sinh sinh xử lý hai vị danh tướng Chiến Quốc là Liêm Pha cùng Lý Mục.
Thuộc về cấp bậc nhân vật chiến thần của Tần quốc.
Mà đạo nhân ảnh thứ ba, thứ tư cũng để cho Lý Chính cảm nhận được hệ thống đáng giận.
Quách Đồ, Hứa Du.
Hai người này là có bản sự, danh tiếng cũng có, nhưng không phải danh tiếng tốt gì.
Ngay tại thời điểm Lý đang chuẩn bị nhận mệnh, không nghĩ tới hệ thống cho hắn một cái đại kinh hỉ.
Trương Liêu, Trương Văn Viễn.
Danh tướng Tào Ngụy thời kỳ Tam Quốc Hán Mạt, một trong sáu mươi bốn danh tướng cổ kim.
Đứng đầu Ngũ Tử Lương Tướng, từng bên trong trện chiến Tiêu Dao Tân, lấy bảy ngàn chi chúng đại phá mười vạn vạn đại quân, kém chút bắt sống Tôn Quyền, qua chiến dịch này, Trương Liêu uy chấn Giang Đông, thanh danh lan truyền lớn, trở thành một trong danh tướng các đời tôn sùng.
Tuy không biết hệ thống làm sao động kinh, dù sao cũng không phải lần đầu tiên hóng gió.
Lý Chính chỉ có thể thu nhận, còn hi vọng nhiều đến mấy lần.
Hệ thống triệu hoán nhân kiệt.
Theo ý niệm Lý Chính phát động, không gian bên cạnh Lý Chính chấn động một cơn, dường như vết nứt xé rách bầu trời.
Chỉ thấy một người có chiều cao tám thước, mày rậm mắt to, cao to mạnh mẽ sẽ xuất hiện trước mặt Lý Chính.
Lý Chính nhìn Trương Liêu uy phong lẫm liệt, tản ra khí tức tựa như núi cao trầm ổn hết sức hài lòng, xem xét cũng là danh tướng hữu dũng hữu mưu.
- Mạt tướng Trương Liêu, Trương Văn Viễn bái kiến điện hạ.
Trương Liêu mở ra hai mắt dày nặng, nhìn ánh mắt Lý Chính đang ra vẻ tán thưởng, vội vàng bái kiến.
- Ha ha, Văn Viễn, ngươi tới đúng lúc.
Lý Chính đỡ Trương Liêu dậy, mười phần vui vẻ nói.
- Điện hạ xin phân phó!
Trương Liêu nhìn thấy mình vừa đến đã chuẩn bị được trọng dụng, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Sau đó Lý Chính phân phối chuyện kế tiếp cho Trương Liêu, để Trương Liêu chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay khi bàn chuyện cùng với Trương Liêu, sắc mặt Lý Chính đột nhiên thay đổi nhìn về nơi xa.
Hắn cảm nhận được khí tức Thần Hoàng.
Hiển nhiên Thần Hoàng đang biểu hiện hắn đã đến.
Trương Liêu trông thấy biểu lộ Lý Chính đột biến, đột nhiên đứng lên nắm chặt Nguyệt Nha Kích, ánh mắt sắc bén nhìn bốn phía, lẳng lặng chờ Lý Chính, không dám đánh đoạn Lý Chính.
Lý Chính nhìn thấy Trương Liêu cẩn thận, mỉm cười, lấy ra lệnh bài của mình.
- Văn Viễn, bản vương không thể dẫn ngươi đi gặp Từ Thế Tích, ngươi đi trước, mang theo lệnh bài của bản vương báo lên tên của ngươi, Từ Thế Tích sẽ rõ ràng.
- Bản vương cần nghênh đón một vị khách nhân tôn quý.
- Mạt tướng hiểu rõ!
Trương Liêu chú ý tới biểu lộ Lý Chính tự tin, trong lòng yên tâm, lập tức nắm chặt lệnh bài trong tay, gật đầu đối với Lý Chính, nhanh chóng rời tiến về quân doanh.
- Phụ hoàng, mời!
Lý Chính nhìn về phía Thần Hoàng tràn ngập bá khí trên không, nói.
Sau khi Trương Liêu rời đi, Thần Hoàng đến trên không phía trước Lý Chính.
Thần Hoàng nhìn vừa Trương Liêu mới rời đi, ánh mắt hơi sáng, thân là đế hoàng hắn, ánh mắt nhìn người của hắn sao lại kém.
- Chính nhi, ngươi ẩn tàng đủ sâu đó, không biết lại tìm đến một vị đại tướng nơi nào.
Thần Hoàng ung dung không vội đi vào đối diện Lý chính, ngồi xuống.
Theo ý nghĩ của Thần Hoàng, vị đại tướng quân vừa mới rời đi kia, hiển nhiên thuộc về cùng một cấp độ với mấy vị đại tướng quân trấn thủ một phương như Mã Siêu, Chương Hàm.
Phía trên bàn ngọc, hai người ngồi đối diện nhau, Lý Chính rót một chén trà nóng cho Thần Hoàng.
- Phụ hoàng, người biết, vận khí ta luôn luôn rất không tệ, các loại nhân tài xin vào.
Lý Chính giơ lên chén trà kính Thần Hoàng.
Thần Hoàng lắc đầu cười nhạt, tự nhiên cầm lấy chén trà, khẽ thưởng thức mấy ngụm.
- Trà ngon!
- Không biết phụ hoàng tự mình đến này, vì chuyện gì?
Lời nói vừa dứt, Lý Chính trông thấy trong mắt Thần Hoàng xuất hiện ngưng trọng trước nay chưa có.
Giọng Thần Hoàng mang theo một tia trầm trọng, nói:
- Chính nhi, ngươi cũng đã biết vị sư phụ tâm hoài quỷ thai của Vọng nhi đến từ vực ngoại.
Mí mắt Lý Chính nhẩy một cái, không rõ ý nghĩa nhìn Thần Hoàng.
- Phụ hoàng muốn nói, hắn sẽ mang tới một phiền phức khó có thể tưởng tượng?
Thần Hoàng nhìn Lý Chính một chút không kinh ngạc, cười cười, biết sư phụ Lý Vọng không gạt được Lý Chính.
- Không, không phải hắn, hắn thủy chung cũng là một người thất bại, sao có thể mang đến phiền phức cho chúng ta?
Lý Chính ngồi thẳng lên, nghiêm túc nghe Thần Hoàng, bởi vì hắn biết lời Thần Hoàng nói tiếp theo rất quan trọng, chính là một tin tức vô cùng khiếp sợ.
Thần Hoàng nhìn thấy Lý Chính biểu lộ, cũng không nói chuyện phiếm, lộ ra vẻ trịnh trọng nói:
- Chính nhi ngươi cảm thấy toàn bộ Sở Vực có phải rất nhỏ hay không.
Thần Hoàng đứng lên chắp tay sau lưng ngóng nhìn trên không, chậm rãi nói:
- Trước kia Tiên Thiên cảnh, Tông Sư cảnh muốn đi qua một châu, chí ít cần mười mấy ngày, đây là nắm giữ tọa kỵ ngày đi vạn dặm mới mới có thể, đến Niết Bàn cảnh, đã hoàn toàn không cần tọa kỵ chạy mặt đất, hoặc khống chế Yêu thú phi hành, hoặc lăng không phi hành, này cũng bất quá bốn năm ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận