Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 672: Viên Thiên Tứ (2)

- Tuân lệnh!
hai Con mắt Hoàng Trung lóe lên tinh quang, một khí tức trầm trọng thâm uyên đột nhiên dâng lên, bất ngờ cũng là một vị cường giả Tạo Hóa cảnh đỉnh phong.
Trong mắt những tướng lĩnh này liên tục sáng lên, chỉ bằng vào khí thế thì không thua kém Ngụy Duyên.
Mà bọn người Ám Liên Thành đối diện nhìn Viêm Môn quan lại ra một vị tướng lĩnh, mà khí thế vị tướng lĩnh này hiển nhiên còn mạnh hơn so với mấy đại tướng trước đó, ánh mắt ngưng tụ quan sát tỉ mỉ Hoàng Trung trên chiến trường.
Khi Ngụy Duyên nhìn thấy Hoàng Trung, ánh mắt lộ ra một tia kinh nghi, chuyện gì xảy ra, Hoàng Trung làm sao xuất hiện tại Đại Viêm Hoàng triều?
Không cần phải ở Tử Viêm vương triều sao?
Trách không được không thấy thân ảnh Hoàng Trung!
Hoàng Trung nhìn thấy Ngụy Duyên lộ ra ánh mắt, trong lòng cười khổ, từ khi ba người tách rời nhau, thời điểm mình chạy tới Tử Viêm vương triều, bị một người trẻ tuổi kéo chặt lấy, sau cùng không nghĩ tới hắn là nhi tử đệ nhất thống soái Đại Viêm Hoàng triều Viêm Vô Giác, Viêm Thiên Tứ, trời đưa đất đẩy làm sao mà gia nhập Đại Viêm Hoàng triều.
Đúng lúc bệ hạ cũng không có phân phó ba người bọn họ nên làm như thế nào, chỉ là bàn giao dưới tình huống mình cam đoan an toàn, tự do phát huy là được.
Bởi vậy Hoàng Trung tạm thời lưu lại Đại Viêm Hoàng triều.
- Đại Viêm Hoàng triều Hoàng Trung chuyên tới để lĩnh giáo.
Hoàng Trung đi vào đối diện Ngụy Duyên, bộ mặt bình tĩnh, khí thế dồi dào.
Hai con mắt Ngụy Duyên nhíu lại, khí thế hung hãn, đã như vậy vậy liền chân ướt chân ráo so sánh một trận.
- Không nghĩ tới, Đại Viêm Hoàng triều còn có cường giả như ngươi, ngược lại để ta hơi kinh ngạc.
Vũ khí hai vị mãnh tướng đều là đại đao, khí thế bạo phát, một cỗ ngay ngắn nghiêm nghị phủ lên toàn bộ Viêm Môn quan, nổi trống vang động trời.
Cường giả khủng bố như thế, khí thế cường đại, để binh lính song phương đều nhanh không thở nổi.
Tướng lĩnh song phương nín hơi nhìn chăm chú, hiển nhiên tất cả mọi người hiện tại cũng có thể nhìn ra hai vị bạo lộ ra khí tức siêu cấp mãnh tướng.
Keng!.
Đại đao run nhè nhẹ, không gió mà động!
Hai người đều phát ra khí thế ngập trời, không giữ lại chút nào, đao quang sáng chói, lấp lóe huyết quang chói mắt!
Keng!.
Hai vị tựa như tia chớp giao thủ, tràn ngập vô tận sát khí, che đậy hư không.
Vô tận đao mang sáng lóng lánh trên hư không Viêm Môn Quan Thiên, thiên địa cộng minh.
Ngụy Duyên uy mãnh phách liệt, thân thể hùng tráng phát ra cuồn cuộn huyết sát hướng ra phía ngoài, ánh đao màu đỏ ngòm giống như không gì không phá!.
Khuôn mặt Hoàng Trung cương nghị, đại đao trong tay thẳng thắn thoải mái, vô cùng thuần thục, mỗi một đao đều nương theo sát cơ nồng đậm, hơi không cẩn thận liền sẽ rơi vào bên trong tiết tấu Hoàng Trung.
Huyết quang liên tục, phong mang vô tận!.
Bầu trời chấn động, sơn lâm lăn xuống.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn chiến đấu kịch liệt trên không.
Khí thế nặng nề như núi lớn lẫn nhau giao tiếp, dư âm kinh khủng dập dờn bốn phía để những đại tướng thành danh đã lâu như bọn hắn hiểu rõ, hai vị rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Các tướng lĩnh Viêm Vô Giác hiểu hơn, trước đó Ngụy Duyên căn bản là chưa dùng hết toàn lực, tuyệt đối mạnh hơn với đệ nhất mãnh tướng trong quân Đoạn Vô Nhai lúc trước rất nhiều.
Viêm Vô Giác tinh quang lấp lóe, nhìn Hoàng Trung kịch chiến cùng Ngụy Duyên, trong lòng mười phần may mắn, trong quân mình được một vị tuyệt thế mãnh tướng.
Ngụy Duyên cùng Hoàng Trung còn đang kịch liệt giao chiến, bầu trời chấn động, phát ra oanh minh bạo liệt.
Hai bóng người ở trên hư không điên cuồng đại chiến, đao cùng đao chạm vào nhau, đao quang hàn ảnh, quang huy trong vắt, giống như nhật nguyệt va nhau, tiếng vang oanh minh rung động thiên địa, vẻn vẹn hô hấp thì giao thủ hơn mười chiêu.
Một đạo hàn quang đao ý gợn sóng khuấy động hư không, đao mang phá không, hào quang óng ánh lập loè trường thiên.
Ánh mắt chúng tướng đều mang một tia kính sợ, quá mạnh!
Mà trăm vạn binh lính song phương đều mang theo ánh mắt sùng bái, điên cuồng hò hét vì tướng lĩnh của mình.
Ám Liên Thành mừng rỡ Ngụy Duyên đồng thời ánh mắt cũng ngưng trọng nhìn Hoàng Trung, Đại Viêm Hoàng triều quả nhiên nhân tài đông đúc.
Mình thật vất vả đạt được mãnh tướng như thế, Đại Viêm cũng ra một vị.
Còn bên cạnh Tử Khuê Văn các thống soái tán thưởng đồng thời nhìn về phía Ám Liên Thành ẩn ẩn mang theo một tia hâm mộ, như tuyệt thế mãnh tướng t thế răm năm khó gặp.
Mà Viêm Môn quan bên này, một người trẻ tuổi mang theo hai vị tùy tùng cấp tốc đi vào Ngọc Môn quan.
- Thống soái, công tử đến rồi!
Một tên thân vệ ở bên cạnh nhắc nhở Viêm Vô Giác đang quan sát Ngụy Duyên cùng Hoàng Trung chiến đấu kịch liệt/
Mà trong lúc đó, Viêm Thiên Tứ có chút tuấn lãng đạp vào Ngọc Môn quan ngẩng đầu quan sát chiến đấu kinh khủng trên không, trong lòng âm thầm hưng phấn, rốt cục đuổi kịp.
Hai đại tuyệt thế mãnh tướng tương lai chói sáng Viêm Vực.
Viêm Vô Giác nhìn Viêm Thiên Tứ đi vào bên cạnh, lộ ra nụ cười cao hứng nói:
- Thiên Tứ, lần này may mắn mà có ngươi mang tới vị mãnh tướng này, nếu không lần đầu tiên trận chiến đấu này đã bại, mười phần ảnh hưởng khí thế trong quân.
Tướng lĩnh bên cạnh không ngừng gật đầu, dù sao trước trận trảm tướng, đặc biệt là Ngụy Duyên mạnh như vậy một khi xuất hiện trong công thành chiến, ảnh hưởng quân thế cực lớn.
- Không sai, may mắn mà có tiểu công tử.
Viêm Thiên Tứ nhìn phụ thân của mình cùng tướng lĩnh hiền lành nhìn mình, quyền đầu trong tay áo nắm chặt, một thế này không tiếp tục để cha mình và các thúc bá lại khuất nhục chết!
Viêm Thiên Tứ lập tức lộ ra nụ cười nói:
- Phụ thân, đây là hài nhi phải làm.
- Ha ha!
Các tướng lĩnh cười cười, sau đó lại đem lực chú ý trong giao chiến vẫn đang kịch liệt trên không.
Mà Viêm Thiên Tứ nhìn về phía giao chiến kinh khủng trên không, trong mắt mang theo một tia may mắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận