Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 813: Tự Thụ Ra Kế Sách

Mà rất nhiều thế lực bên trong Tuyết Mộ Hoàng triều không nhất định rõ ràng, bách tính tầng dưới chót càng ngu muội vô tri.
- Một mưu sĩ khác lóe ra ánh mắt âm hiểm.
- Thái Tử vì liên minh cùng Đại Tần hoàng triều, lại đưa Nghiễm Dương cương vực ra ngoài.
- Tin tức này ngầm lưu truyền bên trong vô số dân chúng, danh vọng Thái Tử bên trong dân gian sẽ là... Ha ha.
Tự Thụ nhìn thoáng qua vị mưu sĩ âm hiểm này, người này tên Trâu Lương, trong lòng ngoan độc thủ đoạn tàn nhẫn.
Tuyết Thanh Hà nghe được lời của hai người, vẻ buồn rầu trên mặt hơi hơi làm dịu, sau cùng nhìn về phía Tự Thụ thủy chung không nói một lời.
- Tự Thụ, ngươi còn có biện pháp nào khác?
Phương Văn Kiệt và Trâu Lương thấy Tuyết Thanh Hà hỏi Tự Thụ, đồng thời nhướng mày.
Tự Thụ nghe Tuyết Thanh Hà gọi mình, tâm niệm khẽ động, đối mặt ánh mắt của mọi người mở miệng nói:
- Điện hạ, thật ra ta một mực đang nghĩ một vấn đề, Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta vì sao nhất định muốn tìm Đại Tần hoàng triều liên minh, mà không phải tìm Ngọc Tâm thánh địa liên minh?
Nghe được lời Tự Thụ, Tuyết Thanh Hà biểu lộ khẽ giật mình trong lúc nhất thời không biết làm sao, không hiểu Tự Thụ vì sao đặt câu hỏi như thế.
Ánh mắt Phương Văn Kiệt nghi ngờ nhìn về phía Tự Thụ, Tự Thụ này muốn làm gì, hắn cũng không cho rằng Tự Thụ sẽ nghĩ mãi mà không rõ vì sao Tuyết Mộ Hoàng triều không liên minh cùng Ngọc Tâm thánh địa.
Trâu Lương lại châm chọc:
- Tự Thụ, tuy Điền Phong là đối thủ cũ của ngươi, cũng là cộng đồng đối thủ của chúng ta, nhưng hắn lần này đưa ra kế sách liên minh Đại Tần hoàng triều không thể nghi ngờ là đáng giá khẳng định, coi như ngươi lần này thua hắn, không cần một mực canh cánh trong lòng.
- Chính như lời ngươi nói trước đó, nếu như nói Đại Tần hoàng triều không nhất định sẽ liên minh cùng Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta, Ngọc Tâm thánh địa thì nhất định sẽ không liên minh cùng Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta, ngươi cần phải rõ ràng Ngọc Tâm thánh địa muốn tiêu diệt chúng ta, nhất thống Nam Vực.
- Mà chúng ta còn chưa biết được tình huống cụ thể của Đại Tần hoàng triều, Ngọc Tâm thánh địa làm sao có thể nguyện ý kết minh cùng chúng ta, chỉ vì đuổi Đại Tần hoàng triều ra ngoài mà đình chỉ xâm lấn chúng ta?
- Thế Ngọc Tâm thánh địa mưu đồ gì?
- Xâm lấn cương vực Đại Tần hoàng triều? Chỗ đó ở đâu cũng chưa ai biết. Mà toàn bộ Nam Vực đều bên trong hiểu biết của Ngọc Tâm thánh địa, đánh hạ chỗ nào, chắc hẳn không cần nói nhiều.
Nghe được lời Trâu Lương, mọi người yên lặng gật đầu, không rõ nhìn Tự Thụ đang biểu lộ suy nghĩ sâu xa.
Bọn họ đều không cho rằng Tự Thụ nghĩ không ra điểm này, dù sao Tự Thụ mấy năm nay vì thế lực một mạch nhị hoàng tử bày mưu tính kế, đa mưu túc trí, đại tài đã xâm nhập nhân tâm.
Bọn họ cũng chờ đợi Tự Thụ trả lời.
Tự Thụ nghe được Trâu Lương giễu cợt, biểu lộ yên lặng gật đầu nhưng lại chậm rãi lắc đầu, nói với mọi người:
- Ta muốn hỏi các ngươi, nếu chúng ta đến lúc đó liên minh cùng Đại Tần hoàng triều đánh bại Ngọc Tâm thánh địa, công thuộc về người nào?
Phương Văn Kiệt nghe được Tự Thụ tra hỏi, trầm giọng nói.
- Công đầu tự nhiên là Thái Tử chủ trì liên hợp Đại Tần hoàng triều.
Tự Thụ tiếp tục nói:
- Chúng ta đánh hạ một nửa địa vực Ngọc Tâm thánh địa xong sẽ lập tức bạo phát chiến tranh đối với Đại Tần?
Nghe được Tự Thụ lại một lần tra hỏi, mọi người lần nữa cùng nhau lắc đầu.
Không có khả năng, coi như tất cả mọi người Tuyết Mộ Hoàng triều biết chờ giải quyết Ngọc Tâm thánh địa xong, nhất định lần nữa chiến tranh cùng Đại Tần hoàng triều nhưng trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa nhanh, bọn họ cũng không dám xác định, đến lúc đó mình thật sự có nắm chắc giải quyết Đại Tần hoàng triều.
Mà một khi không có thời cơ, rất có thể sẽ kéo dài tình trạng, mà thời gian này không ai nói chắc được.
Nhưng rất hiển nhiên thời gian kéo càng lâu càng có lợi cho Thái Tử. Thậm chí rất có thể sẽ lần nữa trở thành cục diện Tuyết Mộ Hoàng triều và Ngọc Tâm thánh địa giằng co mấy trăm năm.
Không hề nghi ngờ chính là dù liên minh cùng Đại Tần hoàng triều, Tuyết Mộ Hoàng triều có lợi, dù sao Tuyết Mộ Hoàng triều mất đi hai đại cương vực mà thôi, nhưng lại có thể được đến một nửa địa vực của Ngọc Tâm thánh địa, đã có cương thổ hơn gấp hai hai đại cương vực.
Sắc mặt Tuyết Thanh Hà vô cùng khó coi, hắn hiểu được ý Tự Thụ. Một khi liên minh cùng Đại Tần hoàng triều tiêu diệt Ngọc Tâm thánh địa, một mạch của mình cảm thấy sẽ lâm vào nguy cơ tuyệt mệnh, dưới xu thế đại thắng, Thái Tử Tuyết Thanh Giang làm anh hùng của Tuyết Mộ Hoàng triều, được trên dưới quan viên Tuyết Mộ Hoàng triều kính ngưỡng cảm thấy sẽ không buông tha cho cơ hội triệt để giẫm mình dưới chân.
Mặc kệ đến lúc đó có giao chiến với Đại Tần hoàng triều hay không, không có quan hệ gì với hắn, Thái Tử sẽ mượn nhờ xu thế đại thắng giải quyết triệt để tất cả người cạnh tranh, hết thảy hết thảy đều kết thúc.
Trâu Lương lúc đầu nụ cười chế nhạo cũng thu liễm, hắn cũng hiểu rõ hậu quả trong đó, nhưng vẫn không khỏi châm chọc:
- Nhưng bây giờ Tuyết Hoàng bệ hạ thậm chí toàn bộ triều đình cũng không muốn liên thủ cùng Ngọc Tâm thánh địa, đặc biệt là dưới tình huống liên minh cùng Đại Tần hoàng triều bây giờ.
- Chúng ta lại có thể có biện pháp nào?
Tuyết Thanh Hà nhìn Tự Thụ vội vàng nói:
- Tự Thụ, ngươi có biện pháp nào?
Mấy người Phương Văn Kiệt cũng nhíu chặt song mi, phức tạp nhìn Tự Thụ.
Chỉ thấy Tự Thụ khẽ mỉm cười nói:
- Điện hạ, hiện tại chính như Trâu Lương nói, chúng ta không có biện pháp nào giải quyết việc này, nhưng trong tương lai thì sao?
- Tương lai?
Mọi người lại một lần nữa bị Tự Thụ gợi lên nghi hoặc thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận