Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 312: Đánh Lui

A! A! A!
A!
Quân địch phía dưới phát ra từng tiếng la, kêu rên thê thảm, theo binh sĩ trên đầu thành thả xuống từng cây đuốc, phía dưới nhất thời dấy lên một biển lửa, ngàn vạn binh sĩ tới gần thành tường bị bốc cháy, lại là từng tiếng kêu khóc thê thảm, xung quanh dâng lên từng đợt mùi thịt khét!
Mà thang mây cũng bị thiêu gãy!
Thế mà địch quân vẫn còn nhiều lắm, Lương Dương Phàm lạnh lùng nhìn binh lính đại quân của mình chết đi, lập tức lại ra thủ hiệu, mấy vạn binh lính cầm thang mây điên cuồng phóng lên, để binh lính xung quanh cửa thành lại một lần mãnh liệt tấn công!
Giết!
Xông lên!
Lúc này trên tường thành âm thanh vô cùng lộn xộn, tiếng rống giận dữ, tiếng gào thét, âm thanh binh khí giao tiếp. Xung quanh khói đen cuồn cuộn, chiến tranh lại như cũ tiếp tục. Vô số cỗ thân thể gào thảm không ngừng từ trên đầu thành rơi xuống, tràng cảnh nguyên một đám thê thảm, dưới thành đã nằm lít nha lít nhít thi thể. Thế mà ánh mắt tướng lĩnh hai phe đều lạnh lùng chỉ huy, chết lập tức để những binh lính khác leo lên.
Lửa cháy lên khói đặc cuồn cuộn tràn ngập cả tòa thành, theo thời gian không ngừng trôi đi, chữ 'Tần' trên lá cờ phần phật phấp phới trong gió đã bị tàn phá lam lũ, tựa hồ trong khoảnh khắc sẽ rơi xuống.
Phía trên Uyên thành càng là xác chết bò trên mặt đất, không ngừng chảy máu, lại không người nào đi thanh lý, mùi máu tươi nồng nặc cùng mùi mồ hôi xen lẫn lẫn nhau tràn ngập trong không khí, gay mũi khó ngửi, nguyên một đám binh lính tre già măng mọc gào thét kêu thảm to rõ làm cho người giận sôi.
Bóng người binh sĩ địch quân tráng kiện dưới thành như sóng lớn chập trùng, trong miệng bọn họ phát ra tiếng la chấn động thiên địa. Tiếng la này truyền nhiễm lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau, tiêu tán sợ hãi trong lòng. Mũi tên cuồng bay trên không trung, mưa tên thét dài giống như cá diếc sang sông lục tục vạch phá trời trong, chỉ thấy không ngừng có binh sĩ trúng tên ngã xuống đất. Địch quân vừa trèo lên thành tường lập tức bị mấy tên binh sĩ cầm thương nghênh tiếp, khó lòng địch nổi.
- Khốn kiếp, lăn xuống đi!
Gào thét thê lương, giết hại điên cuồng, chiến tranh nóng rực làm binh sĩ hai quân càng thêm phẫn nộ, chiến tranh càng ngày kịch liệt.
Màn đêm buông xuống, Uyên thành công thành chiến từ xế chiều đánh tới buổi tối. Các chiến sĩ thủ quân Uyên thành dục huyết phấn chiến, toàn thân đều hiện đầy máu tươi, không biết là của địch nhân hay là của đồng đội. Mà Phan Phượng cùng Hác Chiêu cũng không ngoại lệ, trong đó địch quân nhiều lần công lên đầu tường nhưng đều bị Phan Phượng kịp thời ngăn cản, vô số người tấn công trên tường thành, Hác Chiêu vẫn tỉnh táo chỉ huy, liều chết ngăn địch quân dưới đầu thành.
Lương Dương Phàm nhìn đêm tối buông xuống, thủ quân phía trên Uyên thành ngoan cường ngăn cản đại quân tấn công, trong lòng thở dài một hơi, hiện tại chúng tướng sĩ đại quân đã mỏi mệt, hiển nhiên khó có thể lại công thành, lập tức gõ trống thu binh để đại quân rút lui!
Khi hai phe đại quân nghe thấy trống lệnh thu binh, binh sĩ song phương đều thở dài một hơi. Nhìn địch quân giống như thủy triều thối lui, Hác Chiêu thở sâu thở ra một hơi, tuy lần này địch quân lui đi, nhưng binh lực thủ thành Uyên thành bên mình rất có thể đã bị tướng lĩnh địch quân xem thấu!
Hác Chiêu lập tức quay sang nói với Phan Phượng có chút mệt mỏi:
- Phan Phượng tướng quân ngươi lập tức để các chiến sĩ còn lại nắm chặt thời gian nhét đầy bao tử, thay phiên nghỉ ngơi, tối nay bọn họ rất có thể sẽ tiếp tục đến đây công thành!
Phan Phượng cũng hiểu rõ cục thế thời khắc này, nghiêm túc gật đầu lập tức đi đến đầu tường an bài binh lính. Mà Hác Chiêu nói với một vị tướng lĩnh bên cạnh:
- Ngươi lập tức chỉ huy một chi đội ngũ lại đi trong thành tìm kiếm dầu hỏa, vàng lỏng, gỗ lăn... Toàn diện vận đến trên đầu thành!
- Vâng!
Sau đó một vị tướng lĩnh máu me đầy mặt vết báo cáo cho Hác Chiêu về tình huống trận chiến này.
- Tướng quân, một trận chiến này chúng ta có hơn tám nghìn tên huynh đệ chiến tử, có hơn 3000 tên huynh đệ bị trọng thương, không sức tái chiến!
Hác Chiêu trầm mặc một hồi lên tiếng,
- Để những huynh đệ kia đi xuống dưỡng thương thật tốt, ngươi lập tức đi mang một số công tượng nông công lên đầu thành, tu sửa máy móc thiết bị, thành tường tổn hại trước đó hư hao!
- Tuân lệnh!
Lúc này binh lính bên người Hác Chiêu lập tức công việc lu bù, thanh lý thi thể trên đầu thành.
Hác Chiêu quay người nhìn xa xa hơn mười dặm bên ngoài thành đã có ánh lửa dâng lên, chỗ kia chính là địa phương đại quân Khôi Tinh thành cắm trại chỉnh đốn. Lúc đầu hơn ba vạn nhân mã đi qua trận chiến này chỉ còn lại có không đến 20 ngàn binh sĩ, mà trận chiến ngày hôm nay địch quân bất quá tổn thất sáu bảy vạn người, bọn họ chí ít còn có hơn 200 ngàn binh sĩ.
Khó! Khó quá!
Trong lòng Hác Chiêu không ngừng tính toán, căn cứ động tĩnh đại quân Tần minh, điện hạ bọn họ chắc hẳn ngày mai có thể sẽ chiến đấu với chủ lực ba đại thế gia, ngày mai có lẽ sẽ phân ra thắng bại. Như vậy mình chí ít còn muốn kiên trì giữ vững Uyên thành một ngày một đêm. Sau đó Hác Chiêu, Phan Phượng và các tướng lĩnh cùng một chỗ với binh lính cộng đồng nghỉ ngơi, trong lúc nghỉ ngơi đồng thời tiếp tục cổ vũ sĩ khí cho các chiến sĩ....
Địa phương ngoài Uyên thành mười dặm, Lương Dương Phàm suất lĩnh đại quân dựng trại đóng quân ở chỗ này. Xung quanh không ngừng có tiểu đội binh lính đang đi tuần cảnh giới. Lúc này đông đảo chiến sĩ mệt mỏi nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, mà xung quanh có từng cái nồi lớn được dựng lên, bên trong thỉnh thoảng phát ra từng đợt mùi thịt!
Binh lính xung quanh phình to mắt nhìn qua, thỉnh thoảng nuốt một ngụm nước bọt. Mà trong trướng bồng quân doanh đèn đuốc chiếu sáng, Lương Dương Phàm cùng mấy vị tướng lĩnh tụ tập ở đây thương nghị hành động bước kế tiếp. Trước bàn nhỏ mỗi người bọn họ đều có một chén thịt nướng thơm ngào ngạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận