Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 910: Đấu Tướng (2)

Ánh mắt Hoàng Viêm Khuê càng lóe qua một tia sắc bén, nhìn về phía Trương Liêu, Trương Hợp, Phan Phượng mấy vị võ tướng, cũng chỉ bất quá Chí Tôn đỉnh phong mà thôi.
Nếu là đấu tướng, quá thích hợp.
Hắn cũng không tin, những người này có thể so với được Hạng Vũ cùng Lữ Bố?
Lần này Hoàng Viêm Khuê muốn trọng chấn danh tiếng Đại tướng quân Tuyết Mộ hoàng triều của hắn.
Dù sao trước đó hắn quá thê thảm, vừa ra tay đối chiến Đại Tần hoàng triều Hạng Vũ liền trực tiếp bị nửa bước Thánh Võ cảnh Hạng Vũ đánh thành trọng thương, giúp Hạng Vũ lần thứ nhất chú tạo uy danh tại Lăng Thiên vực.
Mà lần này, hắn tuyệt sẽ không lại bại.
Hoàng Viêm Khuê mười phần tự tin nghĩ đến.
Chỉ bằng mấy tướng lĩnh trước mắt làm sao có thể đánh bại hắn, nếu là Đại Tần thái úy Tôn Vũ tự thân xuất mã, hắn cũng không sợ, không có khả năng lại một lần nữa thảm bại.
Mà lại coi như bại bởi Tôn Vũ, cũng không có mất mặt gì.
Đây chính là trận chiến đầu tiên để Tuyết Mộ hoàng triều vãn hồi cục diện tăng lên sĩ khí, vô số người đều sẽ chú ý.
Quả nhiên, không chỉ Hoàng Viêm Khuê nghĩ như vậy, ngay cả đại tướng Ngự Lâm quân, Thánh Võ cảnh hậu kỳ Liễu Thịnh Kiệt cũng là ánh mắt sáng ngời.
Đây chính là cơ hội tốt tuyệt thế danh chấn hoàng triều.
- Bệ hạ, mạt tướng nguyện ý tiến về!
Liễu Thịnh Kiệt cấp tốc chờ lệnh nói.
Hoàng Viêm Khuê thấy Liễu Thịnh Kiệt đoạt trước một bước, cau mày, cũng mở miệng nói:
- Bệ hạ, trận chiến này nhất định phải đánh ra sĩ khí Tuyết Mộ hoàng triều, vì không sinh vấn đề, hay là để ta đi thôi.
- Dùng máu tươi của bọn hắn tế quân kỳ Tuyết Mộ hoàng triều ta.
Còn chưa chờ Tuyết Hoàng quyết định, hai vị đại tướng mạnh nhất bên trong hoàng triều đều đã xin đi giết giặc, Tuyết Hoàng không có khả năng phản bác bọn họ.
Chỉ bất quá...
Tuyết Hoàng nhìn về địch quân phía trước là một vị Thánh Võ cảnh Tôn Vũ, còn lại đều là tướng lĩnh Chí Tôn cảnh, thấy thế nào cũng không có khả năng thua, phái ai đi đây?
Đối mặt ánh mắt Tuyết Hoàng dò xét, văn võ bá quan nhìn lấy Hoàng Viêm Khuê cùng Liễu Thịnh Kiệt tranh đoạt, trong lúc nhất thời người nào cũng không muốn đắc tội, không dám mở miệng.
Điền Phong trông thấy Hoàng Viêm Khuê cùng Liễu Thịnh Kiệt còn chưa bắt đầu thì tranh đoạt, muốn cười.
- Điền Phong, ngươi cảm thấy phái ai đi.
Tuyết Hoàng hiện tại cũng cần trấn an tâm hai vị đại tướng, bởi vậy để Điền Phong lúc đầu đưa ra chủ ý lựa chọn, như thế thì dễ dàng phục chúng.
Hắn cũng tin tưởng Điền Phong sẽ chọn người có lợi cho hoàng triều.
Mọi người theo lời Tuyết Hoàng nói nhìn về phía Điền Phong, muốn nhìn một chút Điền Phong lựa chọn như thế nào.
Còn bên cạnh, Thái tử Tuyết Thanh Giang không ngừng ra hiệu Điền Phong, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo lôi kéo trợ thủ.
Điền Phong nhìn Hoàng Viêm Khuê và Liễu Thịnh Kiệt đag nóng rực nhìn chăm chú mình, không chút do dự nói:
- Bệ hạ, trận chiến này là trận chiến đầu tiên Tuyết Mộ hoàng triều phản kích Đại Tần hoàng triều, chính như đại tướng quân nói, không thể sai sót, để bảo đảm không có sơ hở nào, vẫn là mời đại tướng quân tiến về đi.
Ánh mắt Hoàng Viêm Khuê sáng lên, nhìn về phía Điền Phong tràn ngập thân mật.
Tuyết Hoàng gật gật đầu, ý nghĩ lúc đầu của hắn cũng là như thế, lập tức an ủi Liễu Thịnh Kiệt bên cạnh:
- Thịnh Anh, Ngự Lâm quân còn cần ngươi thống lĩnh, trận chiến này trước hết để Viêm Khuê xuất mã.
Trong mắt Liễu Thịnh Kiệt lóe lên một chút bất đắc dĩ, chỉ có thể trả lời:
- Tuân lệnh!
Mà Hoàng Viêm Khuê trịnh trọng gật đầu với Tuyết Hoàng:
- Bệ hạ yên tâm, ta nhất định chém địch tướng lấy tế quân kỳ.
Tuyết Hoàng chút nghiêm túc đầu, ngón tay phun trào hào quang, biến ảo phía trên vách lồng Thiên Cương Ngự Thuẫn trận kiên cố, bích chướng của đại trận lay động, một cánh cửa chỉ chứa một người đi qua chậm chạp mở ra.
Hoàng Viêm Khuê lạnh nhạt nhìn về phía tướng lĩnh Đại Tần xa xa, không chút do dự bước ra vách thuẫn, đối với nơi xa quát lớn:
- Có dám đấu tướng.
- Đấu tướng!
- Đấu tướng!
- Đấu tướng!
Đại quân binh lính bên trong Hoàng đô ào ào cuồng nhiệt hò hét, sùng bái nhìn Hoàng Viêm Khuê.
Đấu tướng!
Ở thế giới này, giá trị vũ lực cá nhân vô cùng nổi bật ở cao võ thế giới.
Hai phe đại quân đấu tướng là điều tất cả võ tướng cùng binh lính nóng lòng nhất.
Tại lúc song phương giao chiến cũng dễ dàng xuất hiện tình huống binh và binh đánh, tướng và tướng đánh. Loại giao chiến ở giữa võ tướng này đặt ở cả trận chiến đấu cũng rất hợp lý, dù sao nếu chiến thắng, sĩ khí một phương sẽ gia tăng rất lớn, võ tướng một phương thất bại bị giết cũng sẽ ảnh hưởng khí thế một phương này.
Càng quan trọng hơn là cái gì, là danh vọng.
Võ tướng để ý nhất chính là danh vọng.
Thân là một võ tướng, còn có cái gì bằng trảm tướng trước trận, trong lúc được trăm vạn đại quân chú ý, lại càng dễ tuyên truyền thanh danh của mình.
Mà binh lính sùng bái cái gì, là sùng bái cường giả.
Võ tướng dũng mãnh, sĩ khí càng có thể phóng đại.
Bởi vậy khi Hoàng Viêm Khuê trực tiếp bước ra đại trận mở ra đấu tướng, bầu không khí đại quân binh lính toàn bộ hoàng đô trong nháy mắt trở nên nóng rực.
Bách quan triều đình đều cười lạnh nhìn đối diện.
Không sợ Đại Tần hoàng triều không đáp ứng.
Dù sao Đại Tần hoàng triều chính mình đến vây công hoàng đô, mà bây giờ hoàng đô trực tiếp phái người đi ra khỏi đại trận đấu tướng.
Đại Tần hoàng triều ngươi còn có lý do gì từ chối, một khi Đại Tần hoàng triều dám từ chối, như vậy toàn bộ hình tượng Đại Tần hoàng triều thì chỉ còn lại một mặt âm hiểm xảo trá.
Giờ phút này, quân đội Đại Tần hoàn toàn yên tĩnh, nhưng càng thuộc về yên tĩnh trước bạo phát, ánh mắt nguyên một đám binh lính mãnh liệt nhìn tướng lĩnh phía trước, thân là tướng lĩnh Đại Tần hoàng triều, há sợ đấu tướng?
Quả thực là chê cười.
Phan Phượng trực tiếp bạo phát khí thế, sát khí mười phần, búa lớn trong tay tản ra hàn ý lạnh thấu xương thấu xương, lưỡi búa chấn động, hư không chung quanh nứt thành bốn mảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận