Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 601: Lý Vọng Khiêu Chiến (2)

Bọn người Lý Vọng nhất thời cảm nhận được cảm giác áp bách kinh khủng của Vũ Văn Thành Đô, chu vi toàn thân đều bị khí tức kinh khủng của Vũ Văn Thành Đô ngưng kết.
Nguyên một đám người hoàng thất sau lưng Lý Vọng hoảng sợ nhìn Vũ Văn Thành Đô, ánh mắt nhìn về phía Lý Vọng mang theo oán trách nồng đậm.
Nếu không phải thân phận Lý Vọng, bọn họ đều muốn chửi ầm lên.
Vốn là trao đổi tứ tổ bình yên vô sự rời đi không tốt sao?
Nhất định phải nhảy ra khiêu khích, ngươi muốn khiêu chiến, chờ chúng ta rời đi trở lại có được hay không?
Tần Vương bây giờ là thân phận gì, ngươi thân phận gì?
Không nói Tần Vương có đáp ứng hay không, vạn nhất Tần Vương đáp ứng, trong chiến đấu không hiểu được phân tấc, Tần Vương bị thương nhẹ, chúng ta còn có sống hay không?
Thế mà Lý Vọng căn bản không để ý ánh mắt một đoàn người đằng sau, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Vũ Văn Thành Đô, hắn cảm nhận được trong cơ thể Vũ Văn Thành Đô tán phát khí tức bạo ngược, để lông tơ toàn thân cao thấp dựng đứng, cũng để cho mình cảm nhận được Vũ Văn Thành Đô mang đến nguy hiểm cực hạn.
Mạnh như vậy?
Lý Vọng cảm nhận được tu vi Vũ Văn Thành Đô căn bản chính là bất phân cao thấp cùng mình, nhưng vì cái gì thực lực của hắn còn mạnh hơn mình, mà lại mạnh hơn nhiều như vậy.
Ánh mắt Lý Vọng băng lãnh lướt qua Vũ Văn Thành Đô tản ra khí tức khủng bố nhìn về phía Lý Chính trên cửa thành.
- Hoàng huynh, làm sao không dám đáp ứng?
- Đường đường là Tần Vương mà sợ à, nếu ngươi muốn tiếp tục tránh ở sau lưng thủ hạ ngươi, ta cũng sẽ thông cảm?
- Coi như ta không nói.
Lý Vọng ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn về phía Lý Chính.
Ừm!
Dẫn đầu nổi giận chính là Vũ Văn Thành Đô, thân là cận vệ điện hạ, há có thể lại để cho tên chó chết này sủa inh ỏi, ngay thời điểm Vũ Văn Thành Đô muốn bạo phát, Lý Chính gọi hắn lại.
- Tất cả lui ra!
Giờ phút này trên cửa thành, Lý Chính không có chút rung động nào đối mặt với Lý Vọng lộ ra một nụ cười lạnh:
- Bản vương đã từng nghĩ ngươi rất có tiền đồ, sẽ chiếu rọi toàn bộ Đại Hiên hoàng triều, nhưng bản vương tính toán sai, đánh giá cao IQ của ngươi.
- Ngươi nói cái gì?
Mặt mũi Lý Vọng tràn đầy lửa giận nhìn Lý Chính, nhìn thấy vẻ mặt Lý Chính đầy khinh thường, tất cả ước ao ghen tị trong lòng Lý Vọng dành cho Lý Chính đều bạo phát.
- Ngươi dựa vào cái gì làm nhục ta! Ngươi chỉ có vận khí tốt một chút, nếu như lúc trước người Tần Lâm Quân chọn là ta.
- Để cho ta cũng tiến về Yến Châu, Lý Vọng ta có thể làm chưa hẳn sẽ kém hơn ngươi.
Lý Vọng không ngừng vận hành “Ám Tịch Chân Pháp” trong cơ thể, đặc biệt là sau khi thôn phệ Chiến lão, hắc khí càng ngày càng nhiều, dục vọng trong lòng vô hạn phóng đại, càng ngày càng táo bạo.
Nhìn gương mặt Lý Vọng vặn vẹo, ngay cả tứ tổ cùng người của hoàng thất bên cạnh đều nhìn không quen.
Chỉ chút lòng dạ, khí độ thế này, lấy cái gì so với Tần Vương.
Đặc biệt, bọn họ đều là người hoàng thất, còn hết sức rõ ràng thời điểm Lý Vọng còn ở trong hoàng cung, Tần Vương còn một mực chiếu cố hắn.
Đáng tiếc!
Lòng dạ nhỏ mọn, ghen ghét khiến khuôn mặt người ta biển dạng.
Tứ tổ lắc đầu thở dài, theo Vũ Văn Thành Đô thu hồi khí thế, tộc lão hoàng thất bước đầu tiên cũng là lập tức giải trừ kinh mạch tứ tổ, bây giờ tứ tổ đã khôi phục.
Chỉ thấy tứ tổ bước ra một bước hiền lành nói với Lý Chính:
- Đa tạ Tần Vương khoan hồng độ lượng, ta khắc trong tâm khảm, từ này về rời đi, tuyệt sẽ không lại xuất thủ đối với người Tần Vương phủ.
Tuy đến sau này tứ tổ mới hiểu được mình được giữ lại là vì trao đổi với Vũ Hóa Điền, nhưng một Vũ Hóa Điền làm sao có thể so sánh cùng hắn, một lão tổ m Dương cảnh, Lý Chính từ đầu đến cuối không có hạ sát thủ hắn, đây cũng là tình cảm của Lý Chính, ân huệ khắc trong tâm khảm.
Tộc nhân một mạch tứ tổ bên cạnh cũng thân thiện nhìn Lý Chính.
Sau đó tứ tổ trực tiếp nhìn về phía Lý Vọng lạnh lùng nói:
- An Dật Vương, đừng ở chỗ này cố tình gây sự, Tần Vương thân phận gì, là ngươi có thể giao đấu sao, đi thôi!
- Hừ, muốn đi các ngươi đi trước, Lý Chính, ta hỏi ngươi, có dám cùng ta quyết đấu hay không?
- Nếu như ta thua, ta hàng ngày giặc y phục cho ngươi.
Lý Vọng tức giận nhìn người của hoàng thất bên cạnh, nhìn sang Lý Chính giận dữ hét.
Lý Chính một mặt im lặng nhìn Lý Vọng một mực kêu gào, bản vương cần ngươi phục vụ? Ngươi bây giờ xem là cái gì?
Bất quá, hôm nay không bại lộ thực lực của mình không được.
Vậy trước tiên làm một món ăn khai vị đi.
Tròng mắt Lý Chính hơi híp lại nói với Vũ Văn Thành Đô:
- Thành Đô, đi dạy hắn làm người.
Mình đã được Tào Chính Thuần truyền đến tin tức, Chiến lão bên người Lý Vọng đã bị Lý Vọng thôn phệ, bây giờ Lý Vọng đã thành công đột phá m Dương cảnh.
Nhưng vậy thì thế nào, chỉ bằng Lý Vọng một mực kêu gào, mình phải đáp ứng hắn?
Mình không có giá trị như vậy?
- Tuân lệnh!
Vũ Văn Thành Đô nhất thời lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Còn Từ Thế Tích bên cạnh cũng thở dài một hơi, thân làm chủ nhân một thế lực há lại tuỳ tiện xuống tràng động thủ.
Nếu không võ tướng bên người dùng để làm gì.
chủ công dạng này mới có thể để cho nhân tâm an.
Thế mà khi nhóm võ tướng Lý Chính bên này thở dài một hơi, Lý Vọng ở phía dưới thành lại bị chọc cho tức chết.
- Vô sỉ!
Lý Vọng cắn răng nghiến lợi nhìn Lý Chính, mình đã mời như thế, Lý Chính lại còn không xuất thủ.
Thế mà còn chưa chờ Lý Vọng lại tiếp tục nói gì, Vũ Văn Thành Đô đã sớm không dằn nổi bước ra một bước, khí thế ngút trời, Phượng Sí Lưu Kim Thang vung lên, một cỗ sát khí khát máu ép thẳng tới Lý Vọng.
- Bản tướng quân cũng không khinh thường ngươi, ngươi đã là tu vi Tạo Hóa cảnh sơ kỳ, vậy bản tướng quân cũng áp chế tu vi đến Tạo Hóa cảnh sơ kỳ, nếu ngươi có thể tiếp bản tướng quân mười chiêu, coi như ngươi thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận