Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 679: Lý Chính Tại Viêm Vực (2)

Viêm Thiên Dương lại không quá hào hứng, nguyên một đám đang thảo luận phụ thân của mình như thế nào như thế nào, lại thảo luận Viêm Thiên Tứ như thế nào như thế nào.
Chỉ thấy một vị thế gia công tử thân cận Giác Vương phủ cao giọng tán dương:
- Viêm thế tử, tiếp theo Giác Vương phủ các ngươi phong cảnh đại chiếu, ta cảm giác sau khi Vương Thống Soái trăm vạn đại quân chống cự liên minh đại quân, các loại mãnh tướng cùng tướng sĩ trong quân, chờ sau khi khải hoàn hồi triều, nguyên một đám nhất định được Viêm Hoàng ngợi khen.
- Không sai, bên trong trận đại chiến này, Hoàng Trung, Phùng du, Lương Phong những thứ đại tướng này lập xuống không ít công lao.
- Không sai không sai, mà những tướng lĩnh này trước đó vẫn luôn là không có tiếng tăm gì, may mắn mà có Viêm công tử đem bọn hắn dẫn tới Viêm Môn quan.
- Đúng vậy, phải biết danh tướng trong liên minh cũng không ít, đặc biệt là cái Ngụy Duyên kia, nghe nói nhiều lần Ngụy Duyên suất lĩnh đại quân kém chút công phá Viêm Môn quan.
Còn tốt có Hoàng Trung chặn.
- Địch quân Ngụy Duyên, quân ta Hoàng Trung một năm nay mười mấy trận đại chiến thực sự quá chói mắt, vũ lực, mưu lược tương đương bất phàm.
- Loạn thế ra mãnh tướng, loạn thế ra mãnh tướng.
- Mà lại càng quan trọng hơn là đại tướng giống như Hoàng Trung, Lương Phong Nham đều xuất từ dưới trướng Viêm công tử, quân đoàn Viêm Quang lại nhiều hai vị đại tướng.
Nghe một số thế gia công tử đàm luận, Viêm Thiên Dương duy trì nụ cười cứng ngắc.
Mà mấy thế tử Vương phủ cũng hiểu được cảm thụ của Viêm Thiên Dương, mấy thế tử giao hảo cùng Viêm Thiên Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, hết thảy hàm nghĩa đều nằm trong rượu.
Có nhiều thứ bọn họ thân là thế tử Vương phủ không thể tùy tiện nói giống như thế gia công tử, bởi vì có mấy lời theo miệng bọn họ nói lại khác biệt.
Bọn họ nghĩ đến tầng hàm nghĩa càng sâu, tình huống bây giờ là Viêm Thiên Tứ che mờ ánh sáng của Viêm Thiên Dương, căn cứ cảm giác Vương gia sủng ái Viêm Thiên Tứ, rất có thể cảm giác Vương gia mượn cơ hội này hoán đổi vị trí người thừa kế Giác Vương phủ cho Viêm Thiên Tứ.
Hiện tại danh vọng Viêm Thiên Dương bên trong Giác Vương phủ không bằng Viêm Thiên Tứ, ngay cả thủ hạ thế lực cũng kém xa tít tắp Viêm Thiên Tứ.
Một khi cảm giác Vương gia động tâm tư, Viêm Thiên Dương một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Đến lúc đó những thế tử này coi như giao hảo cùng Viêm Thiên Dương, nhưng tương lai như Viêm Thiên Tứ chính là thế tử Giác Vương phủ, bọn họ cũng là đồng dạng muốn giao hảo Viêm Thiên Tứ.
Thậm chí hiện tại có chút thế tử đã lộ ra tâm tư khác, dù sao hiện tại Viêm Thiên Tứ một năm nay biểu hiện thực sự để bọn hắn không muốn gây một kẻ địch như vậy.
Ban đêm Viêm Thiên Dương một mặt trầm trọng trở lại Giác Vương phủ, cách thời gian Viêm Vô Giác khải hoàn hồi triều càng gần, hắn lại càng bất an.
Mẫu thân Viêm Thiên Dương là chính phi Giác Vương phủ, Giác Vương phi, mà Viêm Thiên Tứ thì được tiểu thiếp Viêm Vô Giác sinh ra.
Trong nội viện Giác Vương phủ, Giác Vương phi nhìn Viêm Thiên Dương một thân tửu khí thất lạc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Ngươi hiện tại bộ dáng này cho ngoại nhân trông thấy còn thế nào làm thế tử Giác Vương phủ.
- Thế tử, ta còn có thể làm mấy ngày?
Viêm Thiên Dương không thèm để ý chút nào Giác Vương phi trách cứ, cười lạnh nói.
Giác Vương phi nghe được lời Viêm Thiên Dương, mắt sáng lên, mặt mũi tràn đầy thong dong nói:
- Ngươi yên tâm, thế tử vị trí vĩnh viễn là của ngươi, không có bệ hạ tán thành, Viêm Thiên Tứ không làm được thế tử, mà ngươi bây giờ muốn làm đến là bảo trì biểu hiện trước kia, cái gì đều đừng làm.
Viêm Thiên Dương nghe Giác Vương phi nói thế giật mình, ánh mắt chớp động, bỗng nhiên khôi phục tinh thần khí, vừa định hỏi Giác Vương phi vì cái gì.
Thế mà Giác Vương phi lại quay đầu rời đi, chỉ để lại một câu nhàn nhạt:
- Ngươi bây giờ cái gì cũng không cần làm, giống như trước đây, làm được càng nhiều sai đến càng nhiều, đừng để phụ vương của ngươi chán ghét ngươi, đừng để Viêm Thiên Tứ bắt đến nhược điểm gì của ngươi, hiểu chưa.
Viêm Thiên Dương kinh ngạc nhìn Giác Vương phi rời đi, trong mắt là vẻ phức tạp, sau đó vẻ mặt mê mang biến mất, khôi phục biểu lộ ung dung không vội trước kia, chậm rãi về đến bên trong phòng.
Ngay khi Viêm Thiên Dương còn đang cẩn thận phân tích lời Giác Vương phi vừa nói, bên trong gian phòng to lớn đột nhiên vang lên một đạo âm thanh rất có uy nghiêm.
- Có phải ngươi còn đang nghi ngờ vì sao Giác Vương phi nói với ngươi những thứ này hay không?
Viêm Thiên Dương đột nhiên chấn động, nhìn lại bốn phía lớn tiếng trách mắng:
- Ngươi là người phương nào, vì sao xông vào Giác Vương phủ.
Thế mà cả phòng đều không có không một tiếng động bị lĩnh vực bao phủ, âm thanh bên trong lại lớn, người bên ngoài cũng không nghe thấy.
- Không cần phải để ý đến ta là ai, chỉ hỏi ngươi một câu có muốn bảo trụ vị trí thế tử Giác Vương phủ của ngươi hay không.
- Muốn!
Ánh mắt Viêm Thiên Dương lấp lóe, biết người ẩn tàng cao thâm mạt trắc, căn bản không phản kháng được, đã cố ý đến đây hỏi câu nói này, chỉ có thể thành thành thật thật trả lời.
- Ngươi có hâm mộ phong cảnh Viêm Thiên Tứ, có thể chiêu mộ đến nhiều nhân tài như vậy hay không.
- Có chứ.
- Thế ngươi có muốn phong cảnh mình che lại Viêm Thiên Tứ hay không, có muốn cũng có nhiều người mới như vậy đầu nhập dưới trướng ngươi hay không.
- Muốn!
Lần này Viêm Thiên Dương chém đinh chặt sắt không chút do dự nói.
- Ba ngày sau, ngươi ở cửa thành tìm một người, nếu ngươi có thể tìm tới, cũng thu phục hắn vào dưới trướng, ngươi sẽ có thực lực đối kháng cùng Viêm Thiên Tứ.
- Hắn là ai?
- Cái này muốn xem chính ngươi phải chăng có ánh mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận