Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 737: Bốn Vị Thiên Kiêu Ngọc Tâm Thánh Địa Xuất Hiện.

Tiêu Chiến phát ra lửa giận, toàn bộ mái tóc đều hướng về sau bay múa, từng cái từng csai gân xanh nâng lên, như là có Chân Long ẩn núp, đối mặt đao ý kinh khủng của Tuyết Phong Diệu, vọt lên.
Lực lượng cường đại làm không gian phát sinh vặn vẹo, hư không phụ cận bị quyền ảnh xé rách, áp lực lớn lao cuồn cuộn tứ phương.
- Keng!
- Bành!
Bầu trời liên tục nổ tung, khí thế ngút trời, bầu trời bị đánh rách tả tơi!
Tiêu Chiến tu luyện nhục thể, toàn thân phủ đầy hắc kim quang mang, tóc đen tung bay, hai con mắt sắc bén, chiến lực vô song, vậy mà đè ép Tuyết Phong Diệu lên đánh.
Chúng thiên kiêu rung động Tiêu Chiến giao chiến cùng Tuyết Phong Diệu nhìn trên không.
Tuyết Phong Diệu bên trong Tuyết Mộ Hoàng triều cũng là một thiên kiêu mười phần có tên, trong hoàng thất đủ để bài danh trước năm.
Thế mà ngày hôm nay lại bị Tiêu Chiến nổi dảnh trong Ngọc Tâm thánh địa đè lên đánh.
Mà mọi người Ngọc Tâm thánh địa cũng khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, bọn họ cũng không nghĩ tới Tiêu Chiến vừa tiến vào Ngọc Tâm thánh địa không có mấy năm lại cường đại như thế.
Trách không được ngọc Lạc trưởng lão phái hắn đến đây.
Đối mặt Ngọc Tâm thánh địa nhìn chằm chằm, bọn người Trương Quế Bình lạnh mặt tràn ngập địch ý nhìn bọn hắn, mà trong lòng lại lo lắng phía cho Tuyết Phong Diệu trên.
Chiến lực mạnh nhất bên cạnh bọn họ đều bị Tiêu Chiến đè lên đánh, một khi Ngọc Tâm thánh nữ cùng mấy vị thiên kiêu mạnh nhất Ngọc Tâm thánh địa chạy đến, bên mình căn bản không phải đối thủ của đối phương.
Quả nhiên đúng lúc này, Yến Mộc Huyên lại chỉ huy hơn mười vị thánh địa đệ tử đuổi tới.
Yến Mộc Huyên, dung mạo thanh lệ, một trong bốn đại thiên kiêu phía dưới Ngọc Tâm thánh nữ, tu vi m Dương cảnh đỉnh phong.
Giờ phút này bọn người Yến Mộc Huyên nhìn thấy đang Tiêu Chiến giao chiến cùng Tuyết Phong Diệu cũng lộ ra thần sắc chấn kinh.
Chiến lực của Tuyết Phong Diệu, Yến Mộc Huyên rất rõ, nàng cũng không dám nói có thể thắng Tuyết Phong Diệu, không nghĩ tới Tiêu Chiến này vậy mà có thể áp chế Tuyết Phong Diệu.
- Bành!
Theo bầu trời bộc phát một tiếng bạo liệt to lớn, dư âm kinh khủng như càn quét không trung, như nát tất cả xuất hiện lít nha lít nhít vết rách.
Tuyết Phong Diệu cũng không tiếp tục phụ ngạo khí trước đó, một thân chật vật thối lui đến Trương Quế Bình bên này, ánh mắt cảnh giác nhìn Yến Mộc Huyên chạy tới, càng lửa giận ngút trời nhìn Tiêu Chiến trên không trung.
- Ngọc Tâm thánh địa các ngươi làm sao ưa thích đoạt đồ vật của người khác.
Mà mọi người đến sớm đang quan chiến cũng hiểu được chuyện trước đó xảy ra.
Tiêu Chiến khinh thường nhìn Tuyết Phong Diệu cười lạnh nói:
- Cái gì là đồ của ngươi, viết tên ngươi à, ta lấy trước chính là của ta.
- Không phục ngươi có thể tới đoạt.
- Ngươi... !
Tuyết Phong Diệu đỏ mặt, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Mà một vị thiên kiêu hoàng thất phía sau hắn đối lạnh lùng nói với Yến Mộc Huyên:
- Yến Mộc Huyên, chắc hẳn ngươi đã hiểu rõ ràng mọi chuyện, ai đúng ai sai ngươi cần phải rõ ràng.
- Ngươi muốn dung túng Tiêu Chiến hèn hạ chiếm lấy Phượng Huyết Tham, phá hư quan hệ với Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta sao.
Nghe xong lời tên thiên kiêu hoàng thất này, đại đa số người Ngọc Tâm thánh địa nhướng mày, tựa hồ cảm thấy Tiêu Chiến bây giờ không cần phải nổi lên xung đột chính diện với hoàng thất Tuyết Mộ Hoàng triều.
Nhiệm vụ của bọn hắn hẳn là âm thầm hãm hại hoàng thất.
- Bỉ ổi?
Yến Mộc Huyên cũng là một người có tính khí nóng nảy, cười lạnh nói:
- Cái gì là bỉ ổi, một đám người bọn ngươi cũng không có cầm tới Phượng Huyết Tham, Tiêu Chiến một thân một mình cầm tới Phượng Huyết Tham, đây là bản lãnh của hắn, không phục các ngươi liền đến chiến.
- Là các ngươi muốn phá hư quan hệ hai đại thế lực chúng ta, hay là chúng ta?
- Ngươi... !
- Ngươi cái gì mà ngươi, thiên tài địa bảo bên trong bí cảnh vốn là ai đoạt được sẽ là của người đó, chính ngươi tài nghệ không bằng người trách ai.
- Một đám người tranh đoạt với chỉ một mình Tiêu Chiến của Ngọc Tâm thánh địa chúng ta, còn không biết xấu hổ.
Nguyên một đám nữ đệ tử đi theo sau lưng Yến Mộc Huyên cười lạnh nói.
Mặt mũi vị thiên kiêu hoàng thất kia tràn đầy lửa giận nhìn Yến Mộc Huyên các nàng, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua người vô liêm sỉ như thế.
Đối mặt ánh mắt tức giận của Tuyết Phong Diệu, Trương Quế Bình hơn mười người, Tiêu Chiến dạo bước trở lại bên cạnh Yến Mộc Huyên, mặt mũi tràn đầy khinh thường liếc xéo bọn họ.
Tuyết Phong Diệu nhìn người Ngọc Tâm thánh địa nhiều gấp đôi so với bên mình, mà thiên kiêu các thế lực còn lại đều đang đối xử lạnh nhạt ở bên cạnh, trong lòng không biết là phẫn nộ Tiêu Chiến, hay là phẫn nộ đối với các thiên kiêu bên trong Tuyết Mộ Hoàng triều, trước ngực không ngừng chập trùng, sau cùng bình phục, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, quát to:
- Đi!
Bọn người Trương Quế Bình nghe được lời Tuyết Phong Diệu, biểu tình tức giận hiện ra vẻ ngưng trọng, Tuyết Phong Diệu thế mà trực tiếp quay người rời đi.
Mọi người chỉ có thể đi theo Tuyết Phong Diệu rời đi.
Theo đại chiến kết thúc, xung quanh hơn một trăm vị thiên kiêu cũng bắt đầu biến mất trước mắt mọi người.
Hỏa Lân Phi cùng bọn người Hàn Phách bí ẩn nhìn thoáng qua Ngọc Tâm thánh địa, lập tức cũng rời đi, mà thân hình bọn họ rời đi lại có chút không cân đối.
Liếc nhìn một chút nhận ra khí thế hơi kém lúc trước rất nhiều.
Nhưng không thể nghi ngờ chính là, hôm nay uy vọng Tiêu Chiến tăng nhiều, vậy mà có thể lấy tu vi m Dương cảnh hậu kỳ áp chế Tuyết Phong Diệu lên đánh, một khi rời khỏi đây, lại sẽ tạo ra sóng to gió lớn hơn.
Thiên kiêu tại chỗ không có cảm giác được trong hư không có Lý Chính và Hoàng Phủ Minh Nguyệt một mực nhìn chăm chú tình huống phía dưới.
Nhìn Tiêu Chiến và người Ngọc Tâm thánh địa cũng rời đi, hai con mắt Lý Chính thâm thúy như vực sâu, lắc đầu im lặng nói:
- Một người vô năng phẫn nộ là thứ rẻ tiền nhất.
- Nếu như phẫn nộ có thể đổi lấy thắng lợi, như vậy thế giới sớm đã không còn cái từ “thất bại” này.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt thong dong cười một tiếng, ánh mắt lộ ra thần sắc không hiểu:
- Cùng địch nhân giảng công bình, sẽ chỉ hiện ra ngươi vô tri.
- Công bình vĩnh viễn chỉ là một hoang ngôn buồn cười.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận