Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 792: Trước Khi Chiến Đấu

Ngô Dương thấy mọi người hiểu rõ tình huống thời khắc này, hết sức nghiêm túc gật đầu, phân phó:
- Hiện tại ngoại trừ phòng thủ binh lực Ngọc Tâm thánh địa ra, chủ lực quân đội chuyển dời đến biên cảnh, chờ đợi Hoàng đại tướng quân ra lệnh, chúng ta trong thời gian ngắn nhất đuổi Đại Tần hoàng triều ra Quế Nghiễm cương vực.
- Tuân lệnh!
- Hiện đang toàn lực tìm hiểu tình huống Quế Dương thành.
......
Sau khi Tuyết Hoàng ra lệnh, Ngọc Tâm thánh địa cũng đã nhận được ngạc nhiên này.
Bình Dương thành, một trong ba đại thành trì Tiêu Chiến chiếm lấy của Nghiễm Dương cương vực.
Quân chủ lực Ngọc Tâm thánh địa phái tới ở đây, ngoại trừ Tiêu Chiến ra, Ngọc Tâm thánh địa còn phái một vị cường giả nửa bước Thánh Võ cảnh, ba vị Chí Tôn cường giả trấn thủ ba thành.
Tiêu Chiến cùng trưởng lão nửa bước Thánh Võ cảnh trấn thủ tại Bình Dương thành.
Giờ phút này Tiêu Chiến nghe được tin tức Đại Tần hoàng triều, trong lòng vô cùng kích động, rốt cục bắt đầu tấn công Lăng Thiên vực.
- Bát trưởng lão, đệ tử cho rằng mặc kệ Đại Tần hoàng triều này như thế nào, hiện tại cũng có thể coi như minh hữu của chúng ta, chủ lực Nghiễm Dương đại thành nhất định sẽ phái đến Quế Nghiễm cương vực, chúng ta hoàn toàn có thể tiến thêm một bước, chiếm lấy Nghiễm Dương cương vực.
Vị nửa bước Thánh Võ cảnh trưởng lão kia lấp lóe ánh mắt, cuối cùng chậm rãi gật đầu nói:
- Nếu như có cơ hội, chúng ta có thể tạm thời hợp tác cùng Đại Tần hoàng triều.
Ngay ngày thứ ba Tôn Vũ, Hạng Vũ, và đám nhân kiệt đánh hạ Quế Nghiễm cương vực, Tuyết Mộ Hoàng triều phản ứng cực tốc, lập tức khởi binh khí thế hung hăng mà đến.
Đại tướng quân Tuyết Mộ Hoàng triều Hoàng Viêm Khuê suất lĩnh ba mươi vạn Viêm Ma quân đoàn, trăm vạn tinh binh khi màn đêm buông xuống đã đi tới ngoài Quế Bình thành trăm dặm.
Bên trên bình nguyên rộng lớn, một tòa sơn mạch cao vút trong mây liên miên hơn mười dặm, thế núi bập bềnh liên miên bất tuyệt.
Chỗ vách núi cao nhất cao sơn, Hoàng Viêm Khuê gác tay mà đứng, hai con mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn Quế Bình thành.
Năm vị tướng lĩnh sau lưng Hoàng Viêm Khuê người mặc chiến giáp viêm dung, gương mặt cứng rắn, đôi mắt hờ hững nhìn Quế Bình thành phía trước, chỉ có khi nhìn sang bóng người Hoàng Viêm Khuê, hai con mắt mới lộ ra vẻ sùng bái.
- Tướng quân, địch quân Quế Bình thành hiện tại nắm giữ một chi quân hồn quân đoàn mười vạn chiến sĩ, cộng thêm ba mươi vạn tinh binh phòng thủ.
Một vị phó tướng hướng về đi về phía trước một bước, mặt không chút thay đổi báo cáo.
Trong vòng một ngày đủ để cho thám tử Tuyết Mộ Hoàng triều dò thăm tất cả tình huống binh lực Quế Bình thành, không chút nào có thể che giấu.
Ánh mắt Hoàng Viêm Khuê không thay đổi, mở miệng hỏi:
- Chủ tướng quân đoàn như thế nào?
- Nghe nói chủ tướng trấn thủ tại Quế Bình thành là trấn quốc đại tướng quân Đại Tần hoàng triều, tên Hạng Vũ, theo thám tử dò khí tức xét Hạng Vũ, là nửa bước Thánh Võ cảnh.
Vị phó tướng này tiếp tục nói.
- Nửa bước Thánh Võ cảnh? Còn là Trấn quốc đại tướng quân Đại Tần hoàng triều.
Bốn vị tướng lĩnh phía sau lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng an ổn, xem ra Đại Tần hoàng triều cũng không có gì đặc biệt.
Một tướng lĩnh to lớn sát khí mười phần bên trong, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, khinh thường nhìn Quế Bình thành phía xa nói:
- Tướng quân, chỉ là nửa bước Thánh Võ cảnh, nào cần ngài động thủ, bằng vào năm người chúng ta thực đủ sức để này bắt sống Hạng Vũ gọi là Trấn quốc đại tướng quân này đến trước mặt tướng quân.
Khí tức tất cả năm vị tướng lĩnh sau lưng Hoàng Viêm Khuê đều là Chí Tôn cảnh đỉnh phong.
Bọn họ đi theo Hoàng Viêm Khuê chinh chiến trăm năm, thực lực cường đại, chiến lực phi phàm.
Hoàng Viêm Khuê vẫn nhìn thẳng Quế Bình thành nơi xa, đạm mạc lắc đầu, một cỗ khí tức cường đại hiện lên, dày đặc mà khủng bố.
- Các ngươi cho rằng Đại Tần hoàng triều tấn công Tuyết Mộ Hoàng triều sẽ không hiểu rõ thực lực Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta sao?
- Đánh hạ Quế Nghiễm cương vực, nhất định nghĩ đến chúng ta sẽ phản công, Đại Tần hoàng triều để cho vị Hạng Vũ này suất lĩnh mười vạn binh tốt Tây Sở quân đoàn cùng ba mươi vạn tinh binh chống cự ở chỗ này, chắc hẳn bọn họ rất có lòng tin có thể ngăn cản chúng ta tại Quế Bình thành.
Một vị tướng lĩnh nhíu mày, ánh mắt hung quang, sát khí đằng đằng nói:
- Ý của tướng quân là, Hạng Vũ này ẩn giấu đi tu vi của mình, cố ý nhờ vào đó dẫn dụ chúng ta mắc lừa.
- Thậm chí nói binh lực bố trí tại Quế Bình thành cũng có thể là giả, dùng để lấn gạt chúng ta.
Ngữ khí vị tướng lĩnh này càng ngày càng lạnh, khuôn mặt càng ngày càng băng hàn.
Mấy vị tướng lĩnh bên cạnh cũng lộ ra sát cơ.
Hoàng Viêm Khuê tựa hồ cảm nhận được tâm tình mấy vị tướng lĩnh sau lưng, trong lòng có chút thở dài, đi theo bên cạnh mình đã lâu như vậy, vẫn nôn nôn nóng nóng, vẫn là mãng phu, vì tính cách như thế cản trở, bằng không đã sớm để bọn họ độc lĩnh một quân.
Đối với Hoàng Viêm Khuê mà nói, một nhóm lão tướng đi theo sớm nhất ở bên cạnh hắn, tướng lĩnh có thể ủy thác trách nhiệm đều đã phái ra độc lĩnh một quân hoặc trấn thủ một phương, nhưng luôn có chút người tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, dù cho đã đột phá Chí Tôn cảnh thì vẫn như vậy.
- Nếu như Đại Tần hoàng triều thực lực yếu, bọn họ sẽ tấn công Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta à, chớ xem thường một Hoàng triều, đặc biệt là Hoàng triều có tính tấn công mạnh, coi như bản tướng quân muốn trong vòng một đêm đánh hạ toàn bộ Quế Nghiễm cương vực, cũng cần trùng điệp bố cục mới có thể hoàn thành.
- Ai biết được Đại Tần hoàng triều có át chủ bài dạng gì?
- Các ngươi phỏng đoán không sai, có thể trấn thủ ở chỗ này chống cự chủ lực của chúng ta không có khả năng là người bình thường, đặc biệt còn là Trấn quốc đại tướng quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận