Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 497: Xuất Chiến

Diệp Hân Ngữ trực tiếp thẳng thắn, nói cho Tần Lâm Quân giấu gian tế ở sâu trong Trấn Quốc phủ.
Cũng nói một số chuyện Thần Hoàng cùng Tân hoàng hiện tại phái bọn họ đi làm.
Triệu Quát cùng Trần Bình cẩn thận nghe tình báo của Diệp Hân Ngữ.
Sau khi Diệp Hân Ngữ bàn giao tất cả mọi chuyện, Triệu Quát thở dài nhìn nàng một cái nói:
- Còn có một việc ngươi không có bàn giao, ngươi thế nào độc hại Tần công tử.
Diệp Hân Ngữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt Triệu Quát cùng Tần Lâm Quân bình tĩnh, trầm mặc một lát, sắc mặt như tro tàn nói vào Lưu Ảnh Thạch do Bạch Cuồng Sinh đã xuất ra:
- Là Tân hoàng mệnh lệnh ta độc hại Tần Trấn Hiên, muốn mượn chuyện này để Trấn Quốc phủ phân liệt, nhưng không nghĩ tới Tân hoàng đoán sai các ngươi Trấn Quốc phủ đoàn kết, dẫn đến kế hoạch thất bại.
Bạch Cuồng Sinh thu hồi Lưu Ảnh Thạch, nhẹ gật đầu một cái với Tần Lâm Quân.
Tần Lâm Quân nhẹ giọng nói với Diệp Hân Ngữ:
- Cám ơn!
Theo sau đó xoay người nhìn về phía Triệu Quát, Trần Bình, Bạch Cuồng Sinh, nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước!
- Tuân lệnh!
Triệu Quát cùng Trần Bình liếc nhau cùng Bạch Cuồng Sinh thối lui ra khỏi địa lao.
Tần Lâm Quân nhìn bọn hắn rời đi, nhìn Diệp Hân Ngữ hỏi:
- Ta phụ thân chết, có phải các ngươi làm hay không!
- Không có, không phải người của hoàng thất làm, lúc ấy chúng ta cũng hoài nghi đến cùng là ai làm, Tân hoàng còn đặc biệt để cho chúng ta đi tìm.
Ánh mắt Tần Lâm Quân trợn to, đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người từ trong lòng.
Đối với chuyện Trấn Quốc phủ kịch biến, Lý Chính tạm thời không tiếp tục để ý, hiện tại Lý Chính suất lĩnh năm mươi vạn đại quân có ý định tiến về Yến Ương bình nguyên.
Hai bên Yến Ương bình nguyên ngang dọc hơn ba mươi dặm, đồng bằng khoáng đạt, ở vào tuyến giao giới giữa Yến Châu cùng Ương Châu.
Yến Ương bình nguyên, mặt trời mới lên, bãi cỏ đồng bằng mưa móc chưa khô, hai bên song phương đồng bằng đều truyền ra cảm giác chấn động.
Một trận kèn lệnh to rõ, Tần quân đại quân khoát giáp đen tùy theo xuất động, đằng đẵng màu đen như rừng tùng khắp nơi.
Bộ binh trung ương ba mươi bốn vạn, kỵ binh hai cánh là tám vạn vạn, nguyên một đám khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt cuồng nhiệt sùng bái nhìn về Lý Chính, Lữ Bố cùng mỗi tướng lĩnh phía trước.
Đại quân mỗi phương trận một bước chấn động bước vào Yến Ương bình nguyên, trong lúc đó, liên minh đại quân cũng bước vào Yến Ương bình nguyên, đối diện là đội hình năm mươi vạn đại quân giống như Tần quân, nhưng quân dung và độ chỉnh tề khác biệt rất xa, áo giáp trên người binh lính chia làm đỏ, vàng, xanh, lam bốn loại màu sắc.
Hai quân dùng tốc độ chỉnh tề, dường như thành tường đẩy mạnh, khi cách nhau ba dặm, đại quân song phương đồng thời đình chỉ.
Khí thế song quân dồi dào, cách xa ba dặm đã đã chạm vào nhau, mặt khí đại quân song phương lao thẳng tới trước mặt triệt tiêu lẫn nhau, Tần quân không nhúc nhích tí nào, thế mà binh lính hàng phía trước liên minh đại quân lại có chút trắng bệch.
Lý Chính cùng tướng sĩ khác đứng trước đại quân nhìn tướng lĩnh liên minh đối diện đằng trước.
Đối diện, bang chủ liên minh cùng các đường chủ biểu lộ ngưng trọng nhìn bọn người Lý Chính đối diện.
Hiện nay nhìn quân dung Tần quân cực thịnh, trong lòng của bọn hắn nặng nề một phần.
Dưới trướng Tần Vương quả nhiên tinh binh cường tướng.
Lý Chính nhìn tướng lĩnh phía trước liên minh đối diện không khỏi cười một tiếng, không có nói quá nhiều:
- Vị tướng quân nào lấy điềm tốt cho bản vương, trước chặt xuống một cái đầu người đối diện.
Tiếng nói Lý Chính phóng khoáng bá khí vang tận mây xanh, đại quân đối diện đều nghe được rõ ràng.
Mà Tần quân nghe được âm thanh Lý Chính, cuồng nhiệt rống giận:
- Đấu tướng!
- Đấu tướng!
- Đấu tướng!
Khí thế Tần quân càng tăng lên.
- Mạt tướng nguyện ý tiến về!
Chỉ thấy một vị võ tướng mặc áo giáp màu tím bên trái mặt mũi tràn đầy hưng phấn quát to, trực tiếp vỗ mông ngựa mà ra.
Chính là Dạ Lăng Vân!
Lý Chính mỉm cười nhìn Dạ Lăng Vân anh tuấn uy vũ, lúc đầu hắn nghĩ Hoa Hùng phần tử hiếu chiến sẽ không kịp chờ đợi xuất thủ, không nghĩ tới trước hết để cho cho Dạ Lăng Vân.
Hoa Hùng bên cạnh ngu ngơ cười một tiếng, lúc đầu hắn muốn đi ra, nhưng hô trễ.
- Ta chính là Đô úy Tần Vương phủ Dạ Lăng Vân, các ngươi có can đảm cùng ta nhất chiến.
Dạ Lăng bạo phát khí thế Vân Niết Bàn cảnh sơ kỳ thẳng tắp ép về phía bọn họ.
Liên minh đại quân đối diện trông thấy Dạ Lăng Vân bộc phát khí thế Niết Bàn cảnh sơ kỳ, phách lối lao đến.
Không Thiếu đường chủ lóe qua một tia lửa giận, chỉ là một cường giả Niết Bàn cảnh sơ kỳ đã dám lớn lối, liên tục xin Trương Giác xuất chiến:
- Minh chủ để cho ta đi, giết giết nhuệ khí của bọn họ.
- Minh chủ, ta tất để hắn chịu thiệt thòi!
- Để cho ta đi!
Mấy đường chủ hiếu chiến đều là tu vi Niết Bàn cảnh sơ kỳ, dù sao người Niết Bàn cảnh trung kỳ trở lên không có ý tứ gọi, đánh thắng thắng không anh hùng, đánh thua thì mất hết mặt mũi.
Nhưng đường chủ Niết Bàn cảnh sơ kỳ không đồng ý, đây chính là cơ hội tốt lộ mặt trước mặt tất cả đại quân.
Mà ba vị bang chủ cũng mỉm cười nhìn mỗi đường chủ muốn xuất chiến.
Trương Giác nhìn một chút, sau cùng chọn đường chủ Kinh Sát bang cầm lấy Lang Nha Bổng to lớn tên là Ngô Khuê.
- Ngô đường chủ, để ngươi đánh trận đầu tiên cho liên minh chúng ta đi!
- Đa tạ minh chủ!
Ngô Khuê cảm kích nhìn Trương Giác, sau đó hưng phấn vỗ mông ngựa lao ra.
Mà đường chủ hai bang phái còn lại nhìn Ngô Khuê xuất mã chỉ có thể bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, trở lại trận trong doanh trại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận