Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 565: Không Hổ Là Con Gái May Mắn (1)

- Đến lúc đó nhất chiến định càn khôn, đuổi Lý Vũ ra khỏi Thanh Châu, thậm chí triệt để đánh hạ Lý Vũ cũng không thể không được.
Lương Ôn Việt nghe ngữ khí La Dương Dụ mang theo một tia mê hoặc, kích động đứng lên, nắm chặt quyền đầu nói:
- Nếu quả thật có thể đánh hạ Lý Vũ, như vậy Lăng Châu Lạc Châu sẽ là của chúng ta.
- Không sai, đến lúc đó thế lực chúng ta chí ít đề cao gấp đôi, đến lúc đó coi như Lý Duyệt một lần nữa đánh hạ triều đình cũng không thể nào là đối thủ của chúng ta.
Ngữ khí La Dương Dụ cũng có chút kích động.
- Thiên Thu Đại Nghiệp của Trấn Quốc phủ ngay tại lúc này.
- Chúng ta lập tức tiến về nói cho thiếu chủhay.
Ánh mắt Lương Ôn Việt mang vẻ kích động, muốn lôi kéo La Dương Dụ tiến về chỗ quân doanh Tần Lâm Quân.
- Ha ha, lão Lương ngươi đừng nóng vội, thiếu chủ hiện tại cũng khẳng định biết tình huống của Lý Vũ, chúng ta đợi thiếu chủ thông báo liền có thể.
La Dương Dụ vững như bàn thạch nói.
- Tốt!
...
Quả thật không sai, ngày thứ ba thám tử trong quân đã phát hiện Thanh Liên thành Thanh Lạc phủ ban đầu vốn thuộc về đại bản doanh quân đội Lý Vũ, mỗi khi đến ban đêm trong thành đều sẽ có dị động, các loại tiếng vó ngựa không ngừng bồi hồi bên cạnh thành, mà tin tức Lý Vũ sắp phái ra năm mươi vạn đại quân rời đi Thanh Lạc phủ tiến về Thiên Châu yếu địa chặn đánh Lý Duyệt, thậm chí muốn triệt để tiêu diệt Lý Duyệt không cẩn thận truyền ra.
Bởi vì thủ hạ mưu sĩ Hứa Thiên Cơ của Lý Vũ cảm thấy trong thời gian ngắn bọn họ bắt không được Trấn Quốc phủ, vậy trước tiên đánh hạ Lý Duyệt, mình chỉ cần có thể lưu lại năm mươi vạn đại quân ngăn cản Trấn Quốc phủ liền có thể.
Mà Lý Vũ rất có thể tự mình suất lĩnh năm mươi vạn đại quân tiến về Thiên Châu yếu địa, đến lúc đó cùng nhau đánh hạ Thiên Châu.
Chạng vạng tối, Tần Lâm Quân đặc biệt triệu tập tất cả đại tướng trấn thủ các nơi đến đây thương nghị.
Chúng tướng cũng biết đại quân Lý Vũ dị động, cũng hiểu rõ khẳng định có liên quan cùng Thiên Châu biên cảnh.
Bởi vậy làm Tần Lâm Quân còn chưa tới, trong đại trướng ồn ào một mảnh, liên tục đang tranh luận tính chân thực của chuyện này.
Phái chủ chiến thì liên tục yêu cầu xuất chiến, không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Phái cẩn thận thì ổn trọng hơn một ít nói không nên gấp, trước hết để cho Lý Vũ thật tiến về Thiên Châu, mình lại động thủ giải quyết đại quân tại Thanh Lạc phủ cũng không muộn.
- Khoan khoan khoan, mấy trận chiến vừa rồi, chúng ta một mực thua xuống, khí thế quân đội đều suy sụp, chúng ta cần một trận đại thắng mới có thể kéo về khí thế quân đội, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nếu không nắm chắc được cơ hội, để Lý Vũ trong khoảng thời gian bố trí tốt các thành, chúng ta lại đánh hạ bọn hắn ít nhất phải thêm ra thời gian gấp đôi, bỏ ra càng nhiều thương vong.
Lương Ôn Việt là phái chủ chiến, Tần Lâm Quân vừa tới đại trướng đã có thể nghe được tiếng rống lớn của hắn.
Mà phái cẩn thận Đỗ Thâm Hải cũng phát ra âm thanh:
- Không nên gấp gáp, vạn nhất đây là kế sách của Lý Vũ, cố ý câu dẫn chúng ta tiến đến tấn công, đến lúc đó lại mai phục chúng ta làm sao bây giờ, chúng ta chờ một chút, nóng nảy hẳn là Lý Vũ, mà không phải chúng ta.
- Ta chống đỡ Đỗ tướng quân, chúng ta điều tra rõ ràng cũng không muộn.
- Không thể, Thiên Châu yếu địa nguy cấp đã xác định, thừa dịp hiện tại Lý Vũ sắp chỉ huy năm mươi vạn quân rời đi, thời khắc quyền lực các quân đội giao thoa, một khi Lý Vũ rời đi Thanh Châu, chúng ta có thể lập tức tấn công Thanh Liên thành, đến lúc đó đánh hạ Thanh Liên thành đánh bại đại quân đối diện, Lý Vũ còn chưa tới Thiên Châu, đầu đuôi của hắn không thể nhìn nhau.
- Lý Vũ chắc chắn thất bại!
Người hai phái liên tục chống đỡ nhân viên của phái mình.
Ngay cả Phan Phượng cũng không ngừng kêu gào nói:
- Đánh!
- Sợ cái gì, chút dũng khí này cũng không dám đi, thế nào đánh bại Lý Vũ.
- Đợi chút nữa thiếu chủ đến đây, cứ để ta trước suất lĩnh quân đội đi ở phía trước, các ngươi ở phía sau cẩn thận chờ lấy là được! Đàn bà chít chít!
- Không phải vậy, Phan Phượng ngươi...
- Ngươi cái gì mà ngươi, Phan Phượng nói rất đúng, đến lúc đó chúng ta đi trước!
Bạch Cuồng Sinh thân thiết nhìn Phan Phượng, Phan Phượng quá hợp khẩu vị của hắn.
Bạch Cuồng Sinh cũng cảm thấy thời cơ này cần phải chiến.
Liền tại thời điểm bọn hắn muốn tiến hành tiến thêm một lần cãi nhau, Tần đại tổng quản bên cạnh Tần Lâm Quân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, âm thanh rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi đại trướng.
Mọi người yên tĩnh, ngay lúc này Tần Lâm Quân cũng bước vào trong đại trướng.
Mà Lưu Lệm Triệu Quát cùng Trần Bình ba người giữ im lặng một mực vững như bàn thạch ở trong đại trướng nhìn thấy Tần Lâm Quân đi vào, đều gật đầu nhỏ không thể thấy.
Bắt đầu!
Tần Lâm Quân tư thế hiên ngang đi tới chủ vị, nhìn chúng tướng bình thản nói:
- Vừa mới ở bên ngoài lều, ta đã nghe được các ngươi tranh luận, đều cảm thấy có đạo lý, hiện tại các ngươi cảm thấy là chiến hay là chờ đợi tốt hơn.
- Đương nhiên là chiến!
Phan Phượng lớn giọng trực tiếp mở miệng nói.
La Dương Dụ nghe được Phan Phượng phù hợp tâm ý của mình, sâu trong ánh mắt nhìn về phía Phan Phượng lộ ra một tia thưởng thức, Phan Phượng người này thực lực không tệ, mà cũng không phải lão tướng Trấn Quốc phủ, có lẽ có thể cho chiêu hàng hắn Thái Tử cũng khó nói.
- Không thể, mạt tướng cho rằng còn cần cẩn thận một chút, để Lý Vũ chính thức đi tới Thiên Châu, chúng ta lại động thủ.
Đỗ Thâm Hải cẩn thận nói.
Mà Tống Nhậm Nghĩa cùng Từ Thiên Dương mấy người cũng chống đỡ Đỗ Thâm Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận