Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 847: Lữ Bố Tiến Về Ngự Tâm Cự Thành (2)

Hậu phương Ngự Tâm cự thành, Thái Tử Tuyết Thanh Giang cùng Tư Không Minh một chỗ tiến về nghênh đón Lữ Bố và đại quân Long Kiếm đến.
Ánh mắt Thái Tử Tuyết Thanh Giang nhìn chỗ xa, thấy Lữ Bố và đại quân Long Kiếm còn chưa tới, nhìn Tư Không Minh, trong lòng tồn tại tâm tư lôi kéo.
Nói với Tư Không Minh:
- Tư Không tướng quân, bây giờ Đại Tần hoàng triều phái Lữ Bố đến đây, lại tăng một cường viện, chúng ta nên như thế nào mượn cơ hội này đánh hạ Ngọc Tâm thành.
Tư Không Minh nghe được Tuyết Thanh Giang bên cạnh hỏi, trầm ngâm một hồi nói:
- Thái Tử điện hạ, căn cứ động tĩnh hiện tại của Ngọc Tâm thành, tựa hồ không có gì thay đổi, mà thái độ của bọn hắn vẫn là tử thủ Ngọc Tâm thành, điều này nói rõ Ngọc Tâm thánh địa sẽ không buông tha cho Ngọc Tâm thành, bởi vậy Ngọc Tâm thánh địa rất có thể cũng lại phái cường viện đến, lấy thực lực Lữ Bố, chỉ sợ chúng ta cũng không phá giải được Ngọc Tâm thành trong khoảng thời gian ngắn, triều đình còn cần phái quân đội đến đây mới có thể.
Tuyết Thanh Giang nặng về gật đầu.
- Chuyện về sau, chúng ta tự nhiên sẽ lại thỉnh cầu Đại Tần hoàng triều để Hạng Vũ tương trợ, Ngọc Tâm thành chặn tốc độ chúng ta thu phục phía bắc Ngự Tâm cương vực, chúng ta nhất định phải nhanh đánh hạ Ngọc Tâm thành đánh vào Ngọc Tâm thánh địa, thế này mới đúng với nỗ lực mà Tuyết Mộ Hoàng triều chúng ta đã bỏ ra, Tư Không tướng quân, tiếp theo cần làm phiền ngươi nhiều hơn.
- Mạt tướng hiểu rõ, đây cũng là chuyện thuộc hạ phải làm.
Mà các tướng lĩnh, các chỉ huy, thân vệ phía sau bọn họ cũng đang chờ đợi, mỗi người nhỏ giọng đàm luận, trong một lúc, tất cả mọi người đình chỉ trò chuyện, ánh mắt liên tục tìm đến đường chân trời nơi xa.
Trong nháy mắt bọn họ cảm nhận được nơi xa có một cỗ khí tức kinh khủng tới cực điểm đột nhiên xuất hiện.
Trong lòng bọn họ chấn động, Lữ Bố đến rồi!
Còn chưa người thấy đến, khí tức ngột ngạt đã trùng điệp đè ở trong lòng bọn họ.
- Bành! Bành! Bành!
m thanh chấn động do đại quân hành tẩu chỉnh tề vang vọng mênh mông trên không, đại quân chiến sĩ mênh mông đen nghịt người khoác chiến giáp, tay cầm chiến qua cấp tốc xuất hiện trong tầm mắt bọn hắn, vô số binh khí băng lãnh um tùm phản xạ ánh sáng lấy mặt trời, bên trong nóng rực lại dẫn phát ý lạnh đáng sợ.
Mà làm cho người nhìn chăm chú nhất chính là Lữ Bố đang tản ra sát khí màu đỏ thẫm cuồn cuộn phía trước Tịnh Lang quân đoàn phía dưới.
Thân cao tám thước, oai hùng vĩ ngạn, đầu đội Tử Kim Quan, người khoác bách hoa bào tây xuyên hồng miên, người khoác thú khải, eo buộc đai giáp linh lung sư, cưỡi xích diễm ma mã suất lĩnh đại quân chầm chậm đi tới.
Phương Thiên Họa Kích to lớn trong tay, hoa văn màu đen mang theo một loại ma ý đáng sợ.
Một bước chấn động, gió bụi nổi lên bốn phía, không cần bất kỳ động tác gì, Lữ Bố tóc đen tung bay đầy trời giờ phút này như là trung tâm của thiên địa, vô tận khí thế quán thông thiên địa, một loại bá khí thâm trầm cùng kiệt ngao thâm nhập cốt tủy.
Thời khắc này Lữ Bố lập lòe chói mắt, giống như có một vòng lại một vòng ánh mắt trời chìm chìm nổi nổi ở trong đó, trấn áp thế gian.
- Hô!
Lần đầu tiên nhìn thấy Lữ Bố, chúng tướng sau lưng Tư Không Minh hít vào một hơi, bọn họ chưa bao giờ thấy qua tuyệt thế đại tướng như thế.
Tốt cho một Chiến Ma Lữ Bố.
Hai chữ cường giả bày ra rõ ràng ở trên người đẫm máu của Lữ Bố, không cần bất kỳ lời nói nào, ấn tượng đầu tiên của mọi người chính là:
Đây chính là cường giả.
Cường giả khắc vào bên trong thực chất.
Giờ phút này không có người lại nghi vấn chiến lực Lữ Bố, bóng người Lữ Bố khắc thật sâu vào trong đầu của bọn họ.
Không chỉ có tướng lĩnh sau lưng rung động Lữ Bố, ngay cả Tư Không Minh cũng cảm thấy trong nháy mắt thất thần.
Cái thế nhân kiệt bực này làm sao có thể khuất phục làm thủ hạ của người khác, Tư Không Minh lần đầu tiên cảm nhận được Đại Tần hoàng triều thâm bất khả trắc, càng vô cùng hoảng sợ đối với chủ nhân Đại Tần hoàng triều vẫn giấu kín trong chỗ sâu.
Đến cùng là nhân vật bậc nào mới có thể thu phục tuyệt thế đại tướng như thế.
Thế mà lúc này, chúng tướng ở sau lưng và Tư Không Minh thế mà rùng mình, một cỗ suy nghĩ điên cuồng hiện lên rõ ràng trong đầu, coi như bây giờ lập tức liên hợp cùng Ngọc Tâm thánh địa cũng nhất định muốn đuổi Đại Tần hoàng triều đuổi đi ra, không tiếc bất cứ giá nào trước tiên đuổi Đại Tần hoàng triều ra khỏi Lăng Thiên vực.
Lý trí Tư Không Minh áp chế suy nghĩ điên cuồng này, nhưng đợi sau khi hắn trở về trước tiên sẽ muốn bẩm báo cho Tuyết Hoàng ý nghĩ thời khắc này.
Mà Tuyết Thanh Giang nhìn Lữ Bố chói mắt như thế, trong lòng kinh hãi đồng thời, cũng sinh ra một dòng suy nghĩ, nếu mình có đại tướng mạnh như vậy phục tùng, người nào trong Tuyết Mộ Hoàng triều có thể ngăn cản được cô.
Chỉ chốc lát sau, Lữ Bố suất lĩnh đại quân cách bọn họ khoảng cách không đến ba dặm, chỉ thấy Lữ Bố khoát tay chặn lại, toàn quân lập tức đình chỉ tốc độ.
Mà sau lưng, Long Kiếm cưỡi long kỵ thú cấp tốc vọt tới phía trước ngang hàng cùng Lữ Bố, vì Lữ Bố giới thiệu tướng lĩnh Ngự Tâm cự thành.
Khi ánh mắt Lữ Bố tràn ngập cảm giác áp bách nhìn về phía bọn người Tư Không Minh, trong nháy mắt để các tướng lĩnh Tư Không Minh lấy lại tinh thần.
Tuyết Thanh Giang cùng Tư Không Minh liếc nhau, cấp tốc cưỡi dị thú bên dưới tiến lên đón.
- Lữ tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, thật sự trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay gặp nhau quả nhiên anh tuấn uy vũ bất phàm, không hổ là chiến ma Đại Tần.
Tuyết Thanh Giang nhanh hơn Tư Không Minh một bước, vọt tới phía trước chắp tay nói với Lữ Bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận